Edit: Mr.Downer
Phương Sính nổi danh là công tử phong lưu, mỗi lần gặp mặt là lại dắt theo một người mới. Lần nay là một người mẫu vừa ra mắt, tướng mạo xinh đẹp, sóng mắt lưu động, mị lực nảy sinh. Mọi người trêu ghẹo Phương Sính: “Người bên cạnh Tam thiếu gia quả thật không thiếu nha?”
Phương Sính ôm bờ vai của cô gái, hôn lên mặt một cái.
Kiều Nhiên bĩu môi, mặt đầy khinh bỉ đá giày của Phương Sính. Cậu khẽ nhếch cằm, hỏi anh ta: “Này, Cận Hàn Bách (百 [bǎi]) còn chưa tới hả? Nếu ảnh không tới thì tôi đi đó.”
Phương Sính nhìn đồng hồ, nói: “Có lẽ còn phải đi thêm 20 phút nữa, nhà anh ta xa. Mà Kiều thiếu này, chữ Bách trong tên anh ta đọc như chữ Bạc ấy (泊 [bó]).”
*Ghi chú quan trọng: Trong suốt truyện, Kiều Nhiên luôn gọi sai tên của anh Bách là 百[bǎi]. Khi Kiều Nhiên gọi tên Cận Hàn Bách thì mình sẽ để thường, còn để phân biệt chỗ nào Ôn Đình gọi tên anh Bách giống Kiều Nhiên thì mình để in nghiêng nhé.
Kiều Nhiên nháy mắt một cái, nhưng không sửa lại, “Tôi đi ra ngoài đợi thêm một lát.”
Lúc Cận Hàn Bách đến, Kiều Nhiên đợi ở ngoài cổng chính chặn xe của anh. Lúc đó anh đang cúi đầu xem văn kiện trong tay, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Có người đứng ở phía trước, hình như quen biết ngài.”
Cận Hàn Bách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về trước, thấy rõ người trước xe là ai, ngay lập tức nở nụ cười, mở cửa xuống xe.
Kiều Nhiên nghiêng đầu, nhìn Cận Hàn Bách nói: “Cận thiếu gia lại đến muộn.”
Cận Hàn Bách áy náy mỉm cười: “Xin lỗi, mở cuộc họp làm trễ nải thời gian. Sao cậu không vào trước?”
Kiều Nhiên nhíu mày nói: “Bọn họ hút thuốc, mỗi người còn dắt theo ai đó, chỉ mình tôi không có, nên đi ra ngoài chờ anh, hai chúng ta thành một cặp đi.”
Khi cậu nói những lời này, trên mặt hiện ra chút tủi thân, mang theo một tí tính cách của tiểu thiếu gia.
Một lát sau, Cận Hàn Bách mới hỏi: “Nếu như tôi cũng mang theo ai đó thì sao?”
Kiều Nhiên dừng lại một chút, ngữ khí có chút không thoải mái: “Thế thì tôi đi về chứ sao.”
Cận Hàn Bách cười nhìn cậu, Kiều Nhiên phồng má nhìn không vui, khiến trái tim của Cận Hàn Bách trở nên mềm mại như một cành liễu vừa mới đâm chồi.
…
Một tiếng khẽ gọi kia của Ôn Đình, lại làm cho Cận Hàn Bách mở to mắt, không ngủ được rất lâu. Ôn Đình vô tri vô giác, dùng sức ôm người trong giấc mộng, sử dụng tay chân, như con lười ôm cành cây của mình.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Ôn Đình dính người quá chặt, trên người anh đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Mái tóc mềm mại của cậu kề sát cằm của Cận Hàn Bách, một vài sợi rơi lên cổ. Những sợi tóc bé nhỏ vừa ngưa ngứa yếu ớt, như từng con kiến gặm nuốt trái tim lạnh lẽo nhưng mệt mỏi cô tịch của Cận Hàn Bách.
Từ đêm đó, Ôn Đình bắt đầu ngủ trong phòng của Cận Hàn Bách, Cận Hàn Bách cũng ngầm cho phép. Vui vẻ của Ôn Đình hoàn toàn treo lên trên mắt, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng lúc cậu nhìn thấy anh.
Mà số lần Cận Hàn Bách về nhà cũng bắt đầu tăng lên, dường như hằng đêm anh đều trở về. Mỗi đêm, Ôn Đình có thói quen ngồi ở dưới lầu, nhìn thấy ánh đèn xe sáng trong sân sẽ mở cửa chạy ra ngoài đón anh.
“Tiên sinh, chào buổi tối.” Cậu ôm Cận Hàn Bách, cười nói.
Ôn Đình mặc đồ ở nhà, hơi lạnh trên người Cận Hàn Bách xuyên qua quần áo, truyền đến cơ thể của cậu, nhưng Ôn Đình không một chút nào lùi lại. Cận Hàn Bách cởi áo khoác, Ôn Đình ôm nó vào trong ngực, theo anh lên lầu.
“Anh không về sớm thì em suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi rồi.” Ôn Đình cười có chút tinh nghịch, khuôn mặt cọ cọ trên bả vai Cận Hàn Bách, áo sơ mi tơ lụa mềm mại mang theo một chút lành lạnh, nhưng xúc cảm rất thoải mái khi chạm vào mặt.
“Lần sau cậu cứ ngủ trước đi, không cần chờ tôi.” Cận Hàn Bách đưa tay sờ mặt cậu.
“Đương nhiên phải đợi,” Ôn Đình ngước đầu, hôn một cái trên môi Cận Hàn Bách, sau đó nhìn ánh mắt của anh mà nói, “Em thích chờ anh.”
Khi cậu nhìn Cận Hàn Bách, đôi mắt luôn luôn chăm chú nghiêm túc, một đôi mắt xinh đẹp như vậy, ai sẽ không thích.
Cận Hàn Bách nằm trong bồn tắm, vuốt đầu của cậu, nói: “Ở trong nhà thấy ngộp thì đi ra ngoài chơi một chút, tuổi của cậu là lúc nhàn rỗi, cứ ở trong nhà cũng không có gì làm.”
Ôn Đình nằm úp sấp trên người Cận Hàn Bách, một bên nghịch tay anh, một bên trả lời: “Không muốn đi, với lại em cũng ngại mệt.”
“Tôi có một nhà nghỉ ôn tuyền bên Lâm Đông, mang bạn bè của cậu qua đó chơi đi, đến đấy vào khoảng thời gian này cũng thích hợp.” Cận Hàn Bách nói.
Ôn Đình nháy mắt, nhàn nhạt nói: “Không đi đâu, em cũng không có bạn bè gì.”
Cận Hàn Bách nhướng mày nhìn cậu, gương mặt của Ôn Đình kề sát trước ngực anh, không ngẩng đầu.
Ôn Đình quả thật không có bạn bè. Cho nên di động của cậu rất ít khi reo lên, điện thoại di động đối với cậu chỉ giống như một công cụ lên mạng. Ôn Đình cũng không phải rất thích xài điện thoại, vì thế một lần sạc pin có thể dùng được thật nhiều ngày.
Cận Hàn Bách không nói gì nữa, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Ôn Đình yên lặng dựa vào trên người anh, giống như trạng thái mỗi ngày.
Giữa bọn họ vẫn luôn không có tình ái, từng có mấy lần đều là Ôn Đình đơn phương phục vụ. Có lần Ôn Đình thật sự cho là Cận Hàn Bách sẽ không đẩy cậu ra, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì như cũ.
Ôn Đình thích quỳ gối bên chân của anh, hôn lên chân anh. Mỗi lần hôn đến gốc chân trái của anh, Cận Hàn Bách sẽ nắm lấy tóc của cậu, ép cậu ngẩng mặt lên. Ôn Đình ngưỡng mộ người đàn ông này từ trên xuống dưới, trong mắt viết rõ mê luyến.
Ôn Đình suy nghĩ lung tung, ở trong bồn tắm hôn một cái lên ngực Cận Hàn Bách.
Ngày hôm sau, bác Kỷ đưa cho Ôn Đình một chiếc chìa khoá xe.
Ôn Đình có chút ngạc nhiên, bác Kỷ cười nói: “Thiếu gia cho cháu để khi nào thấy chán thì lái nó ra ngoài chơi, sợ cháu ở nhà buồn.”
Ôn Đình mím môi nhận lấy, cười cười: “Cảm ơn bác Kỷ.”
“Cảm ơn bác làm gì.” Bác Kỷ lắc đầu bật cười, “Muốn cảm ơn thì cũng phải là cảm ơn thiếu gia.”
Ôn Đình biết Cận Hàn Bách đây là chấp nhận cậu, đồng ý cho cậu ở lại. Từ ngày Cận Hàn Bách dẫn cậu đi ra ngoài, nói rõ cậu có thể ở bên cạnh anh.
Một khi người này đã chấp nhận chuyện gì thì sẽ không dễ dàng đổi ý, vì vậy thời điểm Ôn Đình ở chung với anh cũng không cần cẩn thận như lúc trước. Cậu biết chỉ cần mình không phạm sai lầm nào lớn, Cận Hàn Bách sẽ không dễ dàng đuổi cậu đi.
Hôm đó, Ôn Đình lái xe đi ra ngoài, mua mấy thứ linh tinh, còn cố ý mua dầu bôi trơn và áo mưa, trở về cất trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Cậu muốn có thêm một lần tiếp xúc thân mật với anh, chỉ quan tâm làm sao để Cận Hàn Bách không đẩy cậu ra.
Cậu muốn làm tình cùng anh. Muốn đến mức điên cuồng.
Khi Cận Hàn Bách mở ngăn kéo lấy cục sạc pin thấy được những thứ này, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Ôn Đình không khỏi có chút mất mát, Cận Hàn Bách bình tĩnh như lãnh cảm. Nếu không phải Ôn Đình ngậm vào, chuyên tâm hầu hạ, cậu thật sự sẽ cho rằng Cận Hàn Bách không có nhu cầu đối với tính sự.
Ôn Đình đang tìm cơ hội thích hợp, muốn tìm một thời điểm bầu không khí thoả đáng, khiến tất cả phát triển một cách lãng mạn tự nhiên. Nhưng không đợi cậu biến kế hoạch thành hành động, Cận Hàn Bách đã đi công tác. Lần này anh đi Anh quốc, khoảng nửa tháng. Vẫn là bác Kỷ nói cho cậu biết, “Đêm nay thiếu gia sẽ không trở về.”
Ôn Đình gật đầu, cho thấy mình đã biết.
Cận Hàn Bách không ở nhà, hằng ngày của Ôn Đình vẫn trôi qua trong phòng anh như cũ, ngủ trên chiếc giường kia, ôm gối của Cận Hàn Bách. Phòng của anh rất rộng, một người ở rất trống trải, nhưng Ôn Đình rất thích.
Cậu thích căn phòng ngủ này như yêu thích gác xép trên lầu, cậu có thể nằm trên gác xép ngủ cả một ngày, cũng có thể tuỳ tiện vớ một quyển sách, nằm trên ghế sô pha trong phòng ngủ rồi từ từ thiếp đi.
Dì giúp việc rón rén đi tới, đổi quần áo trong phòng tắm giúp Ôn Đình. Ôn Đình mở mắt ra, lễ phép nói: “Vất vả cho dì rồi.”
“Không cần khách sáo, đây là việc của dì.” Dì giúp việc cười thân thiết với cậu, “Cứ ngủ như thế là không tốt đâu, trời hôm nay ấm áp như thế, cháu nên xuống lầu đi dạo.”
Ôn Đình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: “Trông thật ấm áp, vậy lát nữa cháu sẽ ra ngoài đi dạo một chút.”
“Đúng đấy, người trẻ tuổi nên vận động nhiều, con trai dì lúc bằng tuổi cháu, toàn không thấy bóng dáng nó đâu.” Dì giúp việc cười đi ra ngoài.
Ôn Đình đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn khuôn mặt của bản thân trong gương, vò vò mái tóc rối bời. Lúc cậu xuống lầu, bác Kỷ mới vừa đi ra từ trong căn phòng ngủ luôn luôn bị khoá lại kia, ông nhìn thấy Ôn Đình liền mỉm cười với cậu.
Ôn Đình lên tiếng chào hỏi, sau đó nhìn cánh cửa gian phòng kia một chút, nhẹ giọng hỏi: “Căn phòng này tại sao luôn khoá lại thế bác? Nó có gì đặc biệt à?”
Bác Kỷ lắc đầu một cái, không muốn nhiều lời, “Cái này, là quy củ cũ, không có gì đặc biệt.”
“Ồ,” Ôn Đình cũng không hỏi nhiều, “Buổi chiều cháu muốn đi ra ngoài một chuyến, bác có muốn đi cùng với cháu một chút không?”
Bác Kỷ khoá cửa phòng, cười nói: “Bác không đi được, tuổi đã già làm biếng đi lại, cháu cứ đi chơi một chút đi, không phải sắp Noel sao? Sáng nay cậu giao sữa còn mang tặng thêm mấy trái táo đấy.”
Ôn Đình gật đầu, “Vâng, ngày mai là Noel.”
Ôn Đình lái xe đi ra ngoài, mãi cho đến nửa đêm mới về. Bác Kỷ cho là cậu đi chơi với bạn bè, nhưng thực ra Ôn Đình không đi với ai, chỉ đến nhà hàng gọi một phần ăn, sau đó uống một ly rượu đỏ.
Bầu không khí giáng sinh tràn ngập trên đường, Ôn Đình mua cho mình một chiếc mũ của ông già Noel.
Ngày hôm sau, cậu đội chiếc mũ đó chụp một bức ảnh, rồi gửi qua tin nhắn cho Cận Hàn Bách đang ở nước ngoài.
Trong hình Ôn Đình hơi nghiêng đầu, yên tĩnh mỉm cười, lông mày cong cong, trông thật ngoan ngoãn xinh đẹp.
“Chào buổi tối tiên sinh, bên anh mới là đêm Giáng Sinh nhưng bên em bây giờ là lễ Giáng Sinh rồi, chúc anh luôn vui vẻ, bình an.”
Cậu không ngờ Cận Hàn Bách sẽ trả lời, điện thoại rung lên sau mười phút khiến cậu có chút kinh hỉ và kích động.
Cận Hàn Bách trả lời cậu: “Mũ rất đẹp. Chúc cậu cũng bình an.”