Editor: Tống Thiên Ân
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Ngô Đồng, mắt An Dương nhanh chóng đỏ lên, sương mù tụ dần lại trong mắt, nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng. một lúc lâu sau, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía A Đoàn đang đứng bên cạnh, trên mặt không có bất kì cảm xúc nào, hai mắt vô thần nhưng thế lại làm A Đoàn giật mình.
An Dương cái gì cũng chưa nói, thậm chí một điểm ánh sáng trong mắt cũng không có, hoàn toàn trầm tĩnh.
Nhưng A Đoàn lại hiểu rõ ý của nàng.
Ngươi lại lừa ta...
Trong lòng lo lắng muốn tiến lên, còn chưa kịp nhấc chân lên thì đã bị Ngô Đồng túm lấy cổ tay. Ngước mắt lên nhìn, Ngô Đồng cúi đầu suy nghĩ gì đó, môi mím lại thành một đường thẳng. Giãy giụa một lúc nhưng không có động tĩnh gì, không hiểu nhìn Ngô Đồng một lúc nhưng Ngô Đồng không nhìn A Đoàn, chỉ cầm lấy tay nàng.
Bị ngăn cản, ngẩng đầu lên nhìn An Dương, nàng dĩ nhiên đã bình tĩnh lại, đứng gần Ngô Đồng cúi đầu xuống, tóc mai của nàng chắn tầm mắt của nàng cùng A Đoàn, không biết nàng đang suy nghĩ gì. A Đoàn mím môi lại, xong rồi, lần này An Dương thực sự tức giận rồi. Tính nàng vốn nóng nảy, lúc này nếu tức giận nói ra thì không sao.
Nhưng im lặng như thế này... Chuyện lớn rồi.
Mắt đẹp quay lại tức giận nhìn về phía người vẫn không bị chút ảnh hường nào là Ngô Đồng, sau đó ánh mắt dừng lại, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, hắn đang nhìn Hứa Tâm Dao?
Mọi người đã biết thân phận thật của Ngô Đồng, không có người nào dám lỗ mãng, chỉ ngơ ngác nhìn, chưa kịp lấy lại tinh thần. Lúc này thấy ba người không hề nói chuyện, lập tức nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an, những người khác lúc này mới hoàn hồn, cũng nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an. Chỉ có duy nhất Hứa Tâm Dao vẫn đứng yên, hốt hoảng nhìn Ngô Đồng.
một đoàn người đang quỳ Ngô Đồng cũng không để ý, chỉ nhìn Hứa Tâm Dao, mắt phượng nhìn khôngrõ hỉ nộ, gió nhẹ nhàng thổi, thổi hoa đào bay, cũng thổi tà áo của Ngô Đồng, hắn cũng không để ý. A Đoàn nhìn thoáng qua Ngô Đồng, lại nhìn Hứa Tâm Dao. Môi hơi mấp máy, có cảm giác Thái tử ca ca bây giờ có chút lạ lẫm.
Có cái gì đáng nhìn chứ...
Trong lòng liền nghĩ tới nam tử lúc trước, cùng Thái tử ca ca có năm phần giống nhau. Trong lòng Hứa Tâm Dao ngưỡng một Thái tử ca ca, có phải Thái tử ca ca cũng để ý đến nàng?
Bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay lớn đang nắm chặt cổ tay dần dần lỏng ra rồi nắm lấy tay nàng, tay hắn rất nóng, nhẹ nhàng xoa nhẹ ở mu bàn tay lành lạnh của A Đoàn.
Ngô Đồng chăm chú nhìn làm cho trong mắt Hứa Tâm Dao dần dần khôi phục sức sống, si ngốc nhìn Ngô Đồng, tiến lên một bước nhỏ run rẩy hỏi "Ngươi còn nhớ ta sao? Lúc ngươi trở về sao không nóicho ta biết?" Nét mặt nhu hòa, như là nương tử đợi phu quân trở về nhà sau bao nhiêu năm tháng.
Chuyện này... Hứa Nhị tiểu thư điên rồi sao? Thân phận của nàng là gì, thân phận của Thái tử là gì? Huống hồ lúc này Tam tiểu thư còn đang ở đây đấy! Cho dù là hỏi thì cũng phải là Tam tiểu thư hỏi nha, người ta là danh chính ngôn thuận đấy! Nàng có thân phận gì mà lại hỏi như thế? Quả thực không biết liêm sỉ.
Có mấy người tương đối gần Hứa Tâm Dao, tuy đang còn quỳ nhưng cũng đã yên lặng lùi xa nàng vài bước.
Nét mặt A Đoàn không thay đổi, chỉ là tay đang được Ngô Đồng cầm lấy trực tiếp ấn mạnh một cái. "A." Ngô Đồng cười khẽ, nhìn thoáng qua mu bàn tay bị ấn đỏ, tay kia giúp A Đoàn sửa lại tóc bị gió thổi loạn "Ngoan, đừng nháo." Khuôn mặt nhỏ của A Đoàn đỏ lên, lùi về về sau một bước không dám làm lại.
A Đoàn to gan như vậy vì ỷ lại rằng y phục hôm nay cũng hai người đã che hết, hai người lại đứng gần, người khác đương nhiên sẽ không thấy. Lúc này Ngô Đồng lại nói hẳn ra như vậy làm A Đoàn cảm thấy ngượng.
Ngô Đồng im lặng nhìn A Đoàn một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía Hứa Tâm Dao. Từ lúc hai người nói chuyện, trên mặt Hứa Tâm Dao đã bắt đầu dữ tợn, đột nhiên ánh mắt Ngô Đồng quay lại khiến nàng ta có chút không kịp trở tay, mắt mở lớn rồi mới khôi phục lại nét mặt dịu dàng ngoan ngoãn ban nãy, si ngốc nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhếch khóe miệng, trong mắt không che giấu sự ghét bỏ "Ngươi lại định tính toán cái gì?"
Hứa Tâm Dao không tự chủ được mà bước về sau một bước, mặt trắng bệch, một câu cũng không nóinên lời.
Ngô Tử Ngọc từ lúc Ngô Đồng tới cũng đã tới. Nhìn thần sắc An Dương định cố tình trêu tức nàng nhưng không có gan, một bụng nhẫn nhịn, giờ đã tìm được cơ hội để trút ra. Hai tay bắt chéo nhau đặt sau lưng, nghênh ngang đi đến trước mặt Hứa Tâm Dao đang trắng bệch cố tình dò xét, giống như đang nhìn một đồ vật.
Nhìn đến nỗi Hứa Tâm Dao phát sợ, lại lui về sau một bước nữa.
Hứng thú nói "Lớn lên nhìn cũng không được đẹp cho lắm, thân thể cũng tầm thường, giả nhu nhược cũng thật tệ hại nha, nhưng không ngờ thủ đoạn lại nhiều như vậy." Dừng một chút nhìn về phía các tiểu thư vẫn đang như cũ hành lễ, cố ý cười "Nhiều người như vậy lại bị ngươi đùa bỡn vòng vòng, nhiều người cam tâm để ngươi làm chỉ huy, hóa ra cũng có chút thông minh."
Hời hợt định tội Hứa Tâm Dao.
Người ngưỡng mộ Ngô Tử Ngọc rất nhiều, người ngưỡng mộ Vệ Trường Hận cũng không ít, lúc này lại bị mang tiếng xấu như vậy thì sao có thể dễ dàng buông tha cho Hứa Tâm Dao được? Tức giận nhìn sang. Mắt phượng của Ngô Tử Ngọc quét qua, thấy tất cả mọi người đều oán hận nhìn Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên, cười rất sung sướng.
Hứa Tâm Dao sợ hãi nhìn mọi người, người hơi run rẩy, trong mắt dần dâng lên sương mù "Thần nữ thật sự không hiểu Nhị hoàng tử đang nói gì. Thần nữ chắc chắn thấy Tam muội cùng Vệ tướng quân ở trong nhà, hầu bao Vệ tướng quân đeo trên người cũng là do Tam muội làm, thần nữ nói sai sao?"
"Đến An Dương công chúa còn không biết Vệ tướng quân là Thái tử điện hạ thì sao thần nữ có thể biết được?"
không quên đặt cho A Đoàn thanh danh "yêu đương vụng trộm", còn tiện kéo luôn An Dương nãy giờ vẫn không nói gì vào theo. Hai người này tuy là quang minh chính đại nhưng cũng không thể lén gặp mặt, không hợp tình lý chút nào, Hứa Tâm Dao ngày hôm nay là muốn làm việc này.
Ngô Tử Ngọc nhíu mày "Ngươi nói Tam tiểu thư cùng Đại ca ta lén gặp mặt ở Hứa gia, vậy chứng cứ đâu? Lời nói của ngươi là chứng cứ? Vậy ta nói ta gặp ngươi trong thanh lâu, không ai làm chứng!" Cười vô cùng tàn nhẫn "Ngươi nói xem, nếu hai chúng ta nói thì ngươi thấy mọi người sẽ tin ta hay ngươi đây?"
Ngô Tử Ngọc vốn ngang tàn, thân là Nhị hoàng tử lại có một Đại ca xuất sắc, đến Hoàng thượng còn nuông chiều hắn. Ngươi trong nhà thì vậy, còn ngươi là cái thứ gì chứ, ta sao phải để lại mặt mũi cho ngươi?
Hôm nay sẽ phá nát thanh danh của ngươi!
Ngươi muốn phá hoại thanh danh của Đại tẩu, vậy ta sẽ làm cho mọi người nghĩ ngươi là kỹ nữ!
"Ngươi..." Hứa Tâm Dao thật sự nói không ra lời. Nàng am hiểu nhất chính là nhu nhược cùng ly gián lòng người, lần đầu gặp được người không nói đạo lí như Ngô Tử Ngọc, cái gì cũng dám nói, hơn nữa lại còn trắng trợn uy hiếp trước mặt mọi người, đây là Hoàng tử sao?!!
"Nhị hoàng tử thận trọng lời nói."
"Thần nữ tuy là người nhỏ bé không có địa vị gì nhưng không có nghĩa là cũng có thể tùy ý bị hạ thấp thân phận! Nhị hoàng tử quên thần nữ cũng là người họ Hứa sao?"
Muốn lấy thân phận ra để nói chuyện sao? Ngô Tử Ngọc đột nhiên nở nụ cười vui vẻ để lộ hàm răng trắng bóng. Cuối cùng xảo quyệt nhìn Hứa Tâm Dao đang cố gắng trấn định "Ta tưởng ta đã là người mặt dày nhất rồi, không ngờ hôm nay mới biết mình chưa là gì cả."
"Nếu ta nhớ không nhầm thì mới vừa rồi ngươi còn công kích Tam tiểu thư mà? Nếu như hôm nay Đại ca ta không tháo mặt nạ xuống thì không phải những gì ngươi nói vừa rồi là thật sao? Ngươi là mộtngười phải sống nhờ nhà của người ta, vậy mà hôm nay lại định phá hỏng thanh danh của nữ nhi nhà ngươi đang ăn nhờ ở đậu, bây giờ lại muốn dứa vào thân phận thân thích của mình đã thoát sao?"
"Ta thật là cực kì bội phục."
Trong lòng Ngô Đồng, Hứa Tâm Dao so với người chết không khác nhau là mấy, chỉ khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi. Lúc Ngô Tử Ngọc đi trêu chọc nàng ta không có ngăn cản, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn A Đoàn đang cúi đầu. Chỉ cần nàng biểu lộ không chịu nổi, Hứa Tâm Dao nhất định sẽ có cái chết vô cùng khó coi!
Cũng may A Đoàn không ngẩng đầu nhìn, có thể cũng không mong hạ thủ lưu tình, chấp nhận hành vi của lão Nhị.
đã như vậy thì nên để cho nàng ta phát huy tốt sức lực còn lại của mình, dù sao cũng chỉ còn sống mộtthời gian ngắn. Đương nhiên hiện tại tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đưa tầm mắt đến chỗ Ngô Tử Ngọc đang cao hứng đùa, Hứa Tâm Dao đã bị hắn chọc đến nỗi không duy trì được hình tượng của một tiểu thư, mặt đỏ lại thở hổn hển, nhìn rất chật vật.
"Tử Ngọc."
Ngô Tử Ngọc đang cao hứng đùa giỡn, đột nhiên sau lưng truyền đến thanh âm cả Ngô Đồng liền nhanh chóng quay người "Đại ca?" trên mặt vẫn đang còn cao hứng. "Đối với loại người này không cần nói nhiều, ném vào hồ cho quỳ một canh giờ đi." Ngô Tử Ngọc mở lớn mắt, nhìn về phía hồ nhỏ yên tĩnh.
Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, lúc này băng trên mặt hồ mới tan, cũng chưa có thể nói là nước hồ được, gọi là nước đá thì đúng hơn. Quỳ ở trong này một canh giờ, thân thể có bị đóng băng không thì không nói trước được, nhưng chắc chắn đầu gối sẽ bị phế đi! Suy nghĩ cẩn thận không chút sai sót, Đại ca thật độc ác!
Nhưng biết sao được, ta thích!
đang muốn quay đầu cam đoan với Ngô Đồng sẽ để cho nàng quỳ đủ một canh giờ thì thấy Ngô Đồng cúi đầu nói gì đó với An Dương từ đầu đến cuối vẫn ở trong thế giới của chính mình, sau đó mang Đại tẩu rời đi.
Ngô Tử Ngọc:...
Hôm nay xảy ra việc lớn như vậy, A Đoàn có thể đoán được rằng hôm sau trong nhà cùng triều đình náo nhiệt như thế nào, tất nhiên không còn tâm tư vui đùa nữa, nghe lời Ngô Đồng lên xe ngựa, sau đó liền xuất thần. Nghĩ đến việc vừa rồi của Hứa Tâm Dao, nghĩ đến lúc trong nhà biết chuyện này thì sẽnhư thế nào.
Đầu óc rối thành một đoàn.
một lúc sau Ngô Đồng chui vào xe ngựa liền thấy bộ dạng sầu muộn của nương tử nhà mình. Cười không ra tiếng ngồi xuống cạnh A Đoàn, sau đó duỗi tay ra ôm vào trong ngực, chôn đầu vào hõm cổ của nàng, liền gặp được mùi thơm quen thuộc. Thấp giọng cười khẽ "không bàn bạc trước với ta đãnháo rồi, lá gan lớn hơn rồi, bây giờ biết sợ rồi sao?"
Khí nóng phả lên cổ khiến A Đoàn không được tự nhiên nhưng vẫn cứng đầu không chịu thua.
"Huynh nói muội muốn làm gì thì làm, muội còn chưa cầm lệnh bài gọi binh lính tới nha!"
"Việc này không thể làm được sao?"
Nhìn bộ dạng tùy hứng của A Đoàn bây giờ làm cho tâm tình Ngô Đồng càng vui hơn, thích nhất là khi nhìn thấy nàng tràn đầy sức sống như thế này. Nếu nàng cao hứng thì tất nhiên là điều đó rất đáng để làm.
Chỉ là phiền não nhíu mày "Đương nhiên là có thể, chỉ là việc tiếp theo A Đoàn có thể giúp ta xử lí ổn thỏa sao?"
"Giúp huynh? Xử lí cái gì?" A Đoàn mở lớn mắt.
Thái tử ca ca cái gì cũng có thể làm được, còn có cái gì hắn không thể làm sao?
Ngô Đồng cười cười, nói đương nhiên.
"Ta vốn muốn đợi đến khi muội qua sinh nhật mười lăm mới nói, đến lúc đó ta đã chuẩn bị hôn lễ mộtcách ổn thỏa rồi."
"hiện giờ việc này lại bị nàng nháo lên, nhưng nàng lại chưa đến tuổi thành thân."
Có chút đáng thương cọ cọ lên A Đoàn đang kinh ngạc đến ngây người "Ta đến giờ đến thị thiếp cũng không có, nàng cảm thấy rằng những nữ nhân kia biết ta trở về rồi sẽ bỏ qua cho ta sao? Phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn cũng sẽ không cho phép. Ta có thể bày binh bố trận nhưng giao lưu với nữ nhân sao?"
"Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất sao có thể nhúng tay vào việc hậu trạch được? Những chuyện này vốn nên do nàng xử lí."
A Đoàn, nàng không thích ta gặp mặt người khác. Được thôi, ta đem tất cả giao hết cho nàng. Nàng không phải chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, ta cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh che chở cho nàng mãi được, nàng phải học được cách xử lí mọi chuyện ổn thỏa. Ở kiếp này, chúng ta sẽ không có bất kì bí mật nào với nhau, ta sẽ cho nàng biết tất cả mọi chuyện liên quan đến mình.
Quyền lựa chọn là ở nàng.
Nhìn A Đoàn sợ đến ngây người, Ngô Đồng cười nhẹ, thuận người cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào, nhẹ nhàng cắn mút, mãi đến khi môi phấn nộn sưng đỏ lên mới dừng lại, nhưng cũng không tách ra mà chậm rãi rời xuống cằm, rồi cổ...
Hô hấp A Đoàn dần gấp gáp, thần trí như đi theo từng động tác của Ngô Đồng, chỗ nào hắn nhẹ nhàng hôn lên đều tê dại.
Trong thoáng chốc liền biết rằng mình có thể giải quyết một số chuyện. Nhất thời vui vẻ, giống như tất cả những vui vẻ của ngày hôm nay gộp lại. Nhưng cũng cảm thấy phiền lòng, có cảm giác như là Thái tử ca ca cố tình gài bẫy chờ mình nhảy vào vậy.