Editor: Tống Thiên Ân
Bên ngoài gió thu nhẹ thổi, cảm giác mát mẻ từ cửa sổ truyền vào lại khiến cho A Đoàn đang hơi buồn ngủ tỉnh táo lại không ít, trong phòng yên tĩnh, Hứa Tâm Dao vẫn duy trì động tác vừa rồi, mãi vẫn không cử động. Đưa tay lên chống cằm nhìn bóng lưng Hứa Tâm Dao, không lên tiếng thúc giục.
một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Hứa Tâm Dao "Tỷ nghĩ bản thân đã đủ thông minh, ai ngờ trước mặt Tam muội lại giống như đang diễn hài, Tam muội đã biết từ trước?" Quay người lại, mày khẽ nhíu lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng. A Đoàn vẫn như cũ chống tay dưới cằm, gật đầu "Tỷ cùng Đại tỷ hôm sau sẽ biết."
Dứt khoát nói. Sau đó lại tiếp tục nhìn Hứa Tâm Dao, không buồn không vui, chờ Hứa Tâm Dao lên tiếng.
Hứa Tâm Dao im lặng nhìn A Đoàn một lúc, hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, lại lần nữa ngồi xuống cạnh A Đoàn, không nhìn A Đoàn, chỉ nhìn chằm chằm vào bình sứ bạch ngọc khắc họa mĩ nhân đánh đàn đến ngây người "Đúng vậy, ta đã sớm biết chuyện này, ngày đó ta cũng không có nghĩ sẽ cho muội biết, chỉ là biết được Hứa Tĩnh Ngữ sẽ qua, đoán được nàng muốn làm gì, chỉ tới thăm dò một chút xem muội sẽ có phản ứng gì."
"Ai ngờ rằng An Dương công chúa lại tới, không đơn giản là nói vài câu là được."
A Đoàn đưa tay cầm lấy bình sứ bạch ngọc trên bàn vuốt ve, cái này là quà của ngoại tổ mẫu. Từ nhỏđến lớn, ngoại tổ mẫu rất thích tặng bình sứ cho mình, đủ loại bình sứ. Cái đang cầm trong tay chỉ lớn cỡ bàn tay, rất tinh xảo, ngay cả từng đường vân hoa cũng cực kì rõ ràng.
Ngón tay khẽ chạm vào, cảm giác mát lạnh truyền đến.
"Ta lúc đấy rất muốn biết, nếu như muội tức giận đến chất vấn, đợi Hứa Tĩnh Ngữ rời đi ta sẽ đem chuyện đó kể lại cho muội biết. Nếu như muội không có phản ứng gì, thì trước tiên là đợi hai ngày, đợi khi nào sự việc lắng xuống sẽ nói cho muội biết."
Ánh mắt chuyển qua nhìn cái bình sứ trên tay A Đoàn.
Tự giễu cười "Hôm nay ta cho rằng là thời điểm tốt nhất, kết quả lại đến đây diễn trò."
A Đoàn không phản ứng gì, thậm chí mắt cũng không nháy đến một cái, chỉ ngắm cái bình sứ trong tay mình. một lúc sau mới nhẹ nhàng nói "Suy nghĩ của tỷ cũng đúng, dệt hoa trên gấm tuy đẹp nhưng chưa chắc đã có tác dụng, chỉ có giúp người khi gặp nạn mới thu được lợi ích lớn nhất, làm gì cũng sẽdễ dàng hơn."
Lần nữa đưa tay ra đặt cái bình về chỗ cũ.
Hứa Tâm Dao đưa mắt nhìn theo tay A Đoàn, nhìn cái bình sứ kia, sau đó lại quay đầu nhìn toàn phòng, đồ trong phòng Tam muội nhìn thoạt qua rất bình thường, không giống phòng của một tiểu thư quyền quý. thật buồn cười, đồ trong phòng Tam muội, cái nào cũng là đồ quý hiếm trên trăm năm tuổi, chỉ là không nhìn ra mà thôi.
Tam muội căn bản không quan tâm đến y phục nơi ở, nhưng mọi người đều yêu thương nàng, đều muốn đưa những thứ tốt nhất đến cho nàng dùng. Huống chi sau lưng nàng còn có Thái tử điện hạ nữa? Đồ của nàng sao có thể là đồ bình thường được?
A Đoàn dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trước bụng, nhìn Hứa Tâm Dao hỏi "nói đi, tỷ muốn đổi cái gì?"
Hứa Tâm Dao không trả lời ngay lập tức, có chút giật mình nhìn A Đoàn, ánh mắt phức tạp. rõ ràng mới có mười hai tuổi, dung mạo cũng chưa phát triển hết, thậm chí còn không có chút vênh váo tự đắc nào, chỉ đơn giản là ngồi ở đó, như là đã đoán trước được sự việc.
Giống như đây không phải là Tam muội, mà là Thái tử điện hạ đang cùng mình đàm phán...
Suy nghĩ nhanh chóng bị bác bỏ, làm sao có thể được, Tam muội là Tam muội, không phải hắn. Hơn nữa, người kia không phải là người mình có thể mơ tưởng, chỉ có thể nhớ nhung trong lòng. A Đoàn nghiêng đầu nhíu mày nhìn Hứa Tâm Dao, biểu hiện trên mặt nàng thật khó hiểu, giống như nhìn mình nhớ đến người khác vậy?
Nhìn thoáng A Đoàn, cũng không giải thích cho nàng lúc nãy mình thất thần cái gì, chỉ cúi đầu uống trà, ngẩng đầu, cảm xúc đã bình thường như trước, ho nhẹ một tiếng mới nhìn A Đoàn nói.
"Có lẽ muội cũng biết rằng mẫu thân gần đây đang muốn tìm một nhà để gả ta đi, có thể muội khôngbiết toàn bộ nên ta sẽ nói thẳng."
"Thứ tử của quan tứ phẩm."
"Chính xác, nhà của chúng ta là dựa vào Đại bá phụ mới có quốc công phủ ngày hôm nay, nếu như ở riêng, dựa vào chức quan cùng bổng lộc của phụ thân ta, ta dĩ nhiên là với cao rồi."
Cười đầy bất đắc dĩ cùng chua xót "Thế nhưng muội biết không, người kia không học vấn không nghề nghiệp, không có chí hướng thì cũng thôi đi, hắn còn chưa đến 17 nhưng thông phòng cùng thê thiếp đã có rất nhiều, chỉ chưa có hài tử thôi."
"Gả ta cho người như vậy, ta thà chết còn hơn."
A Đoàn gật đầu, biểu thị đã biết, sau đó hỏi lại "Vậy tỷ muốn tìm người như thế nào?" một chút ngượng ngùng cũng không có, căn bản không hề giống như cô nương chưa gả đi. Hứa Tâm Dao ngây người, những lúc như thế này thì không phải nên tức giận hoặc bất bình sao?
Bị A Đoàn làm cho ngây người một lúc, lúc lâu sau mới nói.
"Ta biết rõ điều kiện của mình, nhìn lên chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng chẳng có ai hơn mình, ta cũng không có ý định trèo cao. Ta không yêu cần hắn có nhiều tiền, gia thế làm sao, chỉ mong hắn có học vấn đàng hoàng, có chí hướng tiến lên, cho dù là người nghèo hèn ra sao ta cũng nguyện ý lấy, đừng như người mẫu thân tìm là được, bề ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát."
A Đoàn không đổi sắc mặt "Cho nên tỷ muốn muội giúp tỷ nói chuyện này với mẫu thân, để nàng nhúng tay vào chuyện hôn nhân của tỷ?"
Gật đầu "Đúng vậy, nếu như là lời Đại bá mẫu nói, ít nhất sẽ tìm được đối tượng có nhân phẩm tốt hơn, như vậy là đủ rồi." nói xong nhìn A Đoàn chằm chằm, mím môi bất an.
Bình tĩnh xem xét, Hứa Tâm Dao quả thực rất an phận, thậm chí là rất bình thường, dù nhà nào tìm mối hôn nhân cho con cũng sẽ chú ý tới những điều này trước. Lòng nàng không tham, nhưng đáng tiếc, dùng sai phương pháp rồi.
"thật xin lỗi, muội không đồng ý."
"Vì sao?" Hứa Tâm Dao không kích động đến nỗi đứng dậy, chỉ ngồi thẳng người.
A Đoàn không nhìn Hứa Tâm Dao, sắc mặt trầm xuống "Trước tiên, muội không thích bị người khác lừa, đương nhiên, việc này của tỷ cũng không tính là lừa, chỉ là không cho biết thôi, nhưng trong mắt muội cái này là lừa gạt. Trong lòng muội không vui, cũng không muốn làm ngược lại ý nguyện của bản thân mình mà giúp tỷ nói chuyện, việc này đối với muội mà nói không có chút lợi nào."
"Thứ hai, tuy rằng mẫu thân muội làm chủ nhà này, nàng cũng là bá mẫu của tỷ, đối với hôn sự của tỷ cũng có thể góp ý. Nhưng tỷ quên rồi, chúng ta vừa là người một nhà vừa không phải là người một nhà, có chút chuyện không phải mẫu thân muội muốn thay đổi thì có thể thay đổi được. Nàng cùng lắm chỉ có thể góp ý chứ không thể làm chủ."
"Cuối cùng..."
Quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ của Hứa Tâm Dao "Muội là người rất ích kỉ, nếu như khôngphải là người đối tốt với muội, muội tuyệt đối sẽ không giúp. Nếu như tỷ lúc nãy nói thật cho ta biết, mặc dù chúng ta có thật sự là tỷ muội tình thâm hay không, muội nhất định sẽ nói giúp tỷ một chút, đáng tiếc, tỷ không có."
Phân tích rất chi tiết, một chút thể diện cũng không để lại cho Hứa Tâm Dao. không chịu nổi mà đỏ mặt đứng dậy "Là ta nghĩ sai rồi, Tam muội cứ tiếp tục dưỡng thương đi, ta về trước." Cúi đầu không nhìn mặt A Đoàn, nhanh chóng lảo đảo rời đi.
Hứa Tâm Dao đi rồi A Đoàn vẫn ngồi trên ghế ngây người, một lúc sau mới nhìn về phía Giang Vạn Lí đang cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn "Ta có phải rất ích kỉ hay không? Nhị tỷ nhờ ta giúp vấn đề kia thực sự cũng không phải việc khó. Cho dù không phải mẫu thân nói, nói với Hoàng hậu nương nương nàng cũng có thể đạt được mục đích, cuộc sống của nàng cũng sẽ có chuyển biến rất lớn."
"Với ta mà nói chỉ là một vấn đề đơn giản, nhưng ta vẫn từ chối."
Dù nói như vậy nhưng A Đoàn không hề có biểu hiện khổ sở, chỉ hơi mím môi, có chút không chắc chắn. Giang Vạn Lí lắc đầu "cô nương đã quyết định như vậy thì sao lại phải không chắc chắn? Chuyện này đãlà quá khứ rồi, nô tài thấy Nhị cô nương, thứ lỗi cho nô tài ăn nói khó nghe, là do nàng ta gieo gió gặt bão."
"Lúc trước Đại phu nhân để cho nàng ở bên cạnh, nếu như nàng ta không rời đi thì cho tới bây giờ, Đại phu nhân nhất định sẽ quan tâm đến hôn sự của nàng ta."
"Mặc kệ do nguyên nhân gì mà nàng ta rời đi, đi là đi, Đại phu nhân không có lí do gì cần phải quan tâm đến chuyện của nàng ta."
"nói thật, nô tài chưa bao giờ thấy cô nương ích kỉ."
Tiến lên vài nước cầm lấy tách trà đã uống được nửa của A Đoàn đi đổi thành tách mới, đợi A Đoàn nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp "cô nương không có quan hệ gì với công chúa mà? Tuy lời này khôngnên nói ra nhưng từ đầu, tất cả chuyện này là do công chúa gây ra."
"hiện tại công chúa không có việc gì, cô nương lại phải ôm một mớ rắc rối vào người."
"cô nương có trách công chúa không?"
Cái này đương nhiên là không rồi, A Đoàn không chút nghĩ ngợi gì đã lắc đầu. Thực sự không liên quan đến thân phận của An Dương, chỉ đơn giản là tình cảm từ nhỏ của hai người. Tuy An Dương từ nhỏ đãquậy phá, mình cũng vì nàng mà phải đi thu dọn bao cục diện rắc rối, có thể khi mình có rắc rối An Dương sẽ không chút do dự mà giải quyết hộ mình.
"Tất nhiên là vậy rồi."
Giang Vạn Lí gật đầu, có chút chán nản nhưng cũng đúng với thực tại.
"Tâm lớn lên như chúng ta, tình thân tất nhiên là trọng yếu, cũng không phải làm bạn với nhau ngày đêm được. Nhị tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của cô nương, nàng sẽ có xuất thân tốt, nêú như nàng ngày đêm làm bạn cùng cô nương, sự việc hôm nay nàng không cần nói rõ cô nương cũng sẽ giúp đỡ nàng."
"Nhiều năm như vậy nhưng là người thân cũng chỉ là xã giao, nàng cũng không biết đối nhân xử thế."
"Khi có vấn đề mới biết đi tìm cô nương."
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng thứ tình thân buồn cười này? Hơn nữa nàng còn dùng sai phương pháp, vốn dĩ nàng ta cũng không thật lòng muốn chúng ta giúp đỡ, tát người ta một cái xong đưa kẹo để an ủi, tưởng ai cũng là đồ ngốc chắc?"