Hai năm trước...
"Alô alô, xin mở micrô..." Trường Hy gõ tay vào micro: "... À được rồi, tôi nghe thấy tiếng mình rồi." Anh mở đầu hài hước trên sân khấu nhỏ để tập trung sự chú ý của mọi người, khiến ai nấy đều cười ồ lên.
Hôm nay Trường Hy mặc chiếc áo sơmi màu xanh hải quân, tay áo được xoắn lên khoẻ khoắn, kết hợp với quần kaki màu kem, áo được thả gọn gàng ngoài quần. Với vóc dáng cao hơn môt mét bảy, hình thể thì nở nang đầy sức sống của một chàng trai mới lớn, cân đối với chiều cao, nước da sáng làm nổi bật màu áo, trông Trường Hy năng động nhưng không kém phần sang trọng.
"Xin chào mọi người, là những người thân yêu trong gia đình, những người bạn hữu đang có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay." Trường Hy tiếp tục bài tâm tình của mình với giọng trầm ấm trong không khí trang trọng. Lúc này mọi người đều rất tập trung và thể hiện rõ sự hứng khởi trên môi.
"Lời đầu tiên con xin được gửi đến ba mẹ. Cám ơn ba mẹ vì trong ngày này, mười bảy năm trước, ba mẹ đã phải chạy đôn chạy đáo từ rạp phim vào bệnh viện để cho con kịp chào đời một cách êm ái trong vòng tay bác sĩ thay vì cô bán vé xem phim, chỉ vì con gặp ác mộng nên quyết định chui ra sớm hơn dự tính mà không thể đợi ba mẹ xem hết bộ phim dang dở. Cám ơn ba mẹ vì đã không ấm ức về bộ phim đó, mà còn dành cho con những điều tốt nhất ba mẹ có, trong mười bảy năm con sống trong đời. Ba mẹ luôn là những người quan trọng nhất và là niềm tự hào của cuộc đời con." Trường Hy vừa tình cảm vừa dí dỏm trong lời cảm ơn dành cho ông bà Mai Trường Tôn, là bậc sinh thành.
Lúc này ông bà Tôn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khi thì rươm rướm nước mắt vì cảm động, khi thì cười thành tiếng vì những câu nói vui của con trai. Mọi người đồng loạt cười rộn ràng với sự hài hước của anh và vẫn dành sự tập trung cho từng lời từng chữ của anh.
"Tiếp đến tôi muốn dành lời cảm ơn thân ái đến những người bạn hữu có mặt ở đây hôm nay, để chung vui với tôi trong ngày ý nghĩa này. Các bạn có mặt ngay tại đây là những người quen biết tôi theo nhiều hoàn cảnh, nhưng chắc chắn không phải là những người chơi xấu tôi theo nhiều cách, vì thế cảm ơn tình bạn chúng ta đã có với nhau. Mai Trường Hy xin cảm ơn mọi người." Anh kết thúc bài tâm tình với cái cúi đầu chào đầy thành ý.
"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday to Trường Hy
Happy Birthday to you.
Chúc mừng sinh nhật Trường Hy mười bảy tuổi." Với tiếng mồi hát của vài bạn nam ngồi ở giữa, mọi người đã nhanh chóng bắt nhịp để hoà giọng cùng nhau, cất tiếng hát mừng khi Trường Hy bước xuống.
Buổi tiệc được tổ chức ở sân sau trong căn biệt thự rộng một ngàn mét vuông của gia đình Trường Hy thuộc khu biệt thự Thảo Điền. Với kiểu tiệc đứng, mọi người theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cùng nhau bước ra khỏi chỗ ngồi để nhập tiệc một cách nhộn nhịp. Trường Hy ngồi vào bàn của đám bạn chí cốt, học với nhau từ bậc tiểu học, trong đó có cô bé Hà Tuệ Lâm. Từ nhỏ Trường Hy và Tuệ Lâm đã được đưa vào học cùng trường Quốc Tế nổi tiếng của Thành Phố, nên hầu hết bạn của Trường Hy, cô đều quen biết và cũng rất thân với hai người bạn chí cốt của anh là Chí Toàn và Long Vũ. Tuệ Lâm đặc biệt thích chơi với những người bạn là con trai vì từ nhỏ đã theo anh Trường Hy chơi những trò mạnh bạo thành quen, vả lại cô thấy thoải mái khi không phải sợ những tính nết ăn thua, tị nạnh, lẽo mép mà con gái hay có. Thế nên không ai lạ gì với cảnh ba chàng trai, một cô gái chơi bắn súng nước quanh sân. Vì là con gái, lại nhỏ hơn các anh một tuổi nên cô hay được các anh nhường nhịn và quan tâm. Cô cũng hay lém lỉnh lợi dụng giới tính của mình để ngang tàng với các anh.
"Trường Hy hôm nay ngầu quá nha!!" Anh bạn Chí Toàn vừa vỗ vai Trường Hy vừa nói.
"Đôi khi cũng phải cho người khác biết bản chất thật của mình là ngầu chứ." Trường Hy đáp vui.
"Có gì đâu ngầu. Nhìn anh diễn buồn cười chết được." Tuệ Lâm lên tiếng rồi cười ngất ngưỡng.
"Thế à? Nhưng vẫn không buồn cười bằng nữ súng hôm nay mặc váy đâu đấy." Trường Hy nhanh trí trêu ghẹo Tuệ Lâm khi thấy cô mặc váy, khiến cả đám cười ồ.
Bình thường Tuệ Lâm rất hiếm khi mặc váy. Trang phục ưa thích của cô là quần bò ngắn, áo thun, giày thể thao của Converse. Với xì-tai như thế mới đáp ứng được tính năng động của cô. Nhưng hôm nay Tuệ Lâm quyết định mặc váy để dự sinh nhật Trường Hy. Cô có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn cùng nước da trắng trẻo, hồng hào. Đôi mắt biết cười của cô có thể hút hồn người khác, và đôi môi anh đào ngọt ngào, khiến bao chàng trai ở trường phải ngoái lại nhìn một lần mỗi khi cô đi ngang qua. Cô nàng nổi bật trong chiếc váy voan màu kem, điểm hoa thêu trắng ở chân váy, kiểu váy đơn giản khiến cô trông nhẹ nhàng, không quá loè loẹt.
"Đủ rồi! Nói nữa nữ súng về thay đồ lấy súng lên bây giờ đó." Long Vũ chen ngang vì thấy Tuệ Lâm hơi ngượng khi mặc váy.
Mãi lo đấu khẩu với Trường Hy mà Tuệ Lâm quên luôn việc giới thiệu cô bạn của mình.
"Còn đây là?" Trường Hy phát hiện có người lạ ngồi cùng bàn.
"À quên. Đây là Khả Ái, cô bạn mới chuyển vào trường mình, học cùng lớp mỹ thuật với em mà em có nói trước với anh là sẽ mời cô ấy." Tuệ Lâm lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên giới thiệu cô bạn mới.
Khả Ái dùng nụ cười tươi để chào mọi người. Cả đám con trai vỗ tay với ý tiếp nhận thành viên mới. Khả Ái với vẻ ngoài khá nổi bật, khiến người vừa gặp đã cảm thấy thích thú và tò mò. Nếu Tuệ Lâm lấy nước da trắng hồng và đôi mắt cười làm ưu điểm thì Khả Ái sẽ đánh bật với vóc dáng chuẩn. Ở tuổi mười sáu này, Khả Ái cao tầm một mét sáu mươi lăm, thân hình thon gọn. Chẳng những thế, Khả Ái có đôi mắt rõ hai mí, to tròn với hàng mi dài cong vuốt và trông cô thật hài hoà với nước da ngâm. Tính cách của Khả Ái không quá lí lắc, sôi nổi như Tuệ Lâm, nhưng cũng không thuộc loại con gái "yểu điệu thục nữ", nếu dùng từ năng động, đầy sức sống nhưng nhẹ nhàng có vẻ hợp với cô gái này. Trường Hy cảm thấy bị thu hút và khá tò mò về Khả Ái. Tuệ Lâm thì ra vẻ hãnh diện về cô bạn gái xinh đẹp mà mình dắt đến.
"Tới đâu rồi mấy đứa?" Chị Phương Nhu vội vàng vì đến trễ.
"Chị chậm một bước rồi, Trường Hy diễn trò xong rồi chị ơi." Chí Toàn châm chọc.
"Tới sớm chút là nghe tên chị được cảm ơn rối rít trên sân khấu rồi." Long Vũ tiếp lời rồi cười sảng khoái.
"Mấy đứa xạo quá. Chị đi học nên đến trễ." Chị Phương Nhu vừa đáp vừa thở hổ hển.
Cả bàn vui vẻ rời ghế để hoà vào dòng người trong buổi tiệc.
"Mời em!" Trường Hy lịch sự đưa ly nước cho Khả Ái.
Lúc này, Tuệ Lâm đứng cạnh nhìn Trường Hy như đang trông chờ điều gì đó, rồi lãng đi.
"Đi đâu đó? Của em nè!" Ly nước còn lại trên tay Trường Hy là dành cho Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm vui ra mặt, nhận ly nước từ tay anh rồi cười toe toét. Tuệ Lâm tiếp tục dẫn cô bạn Khả Ái đi lấy thức ăn xung quanh. Hai cô bạn vừa quen nhau trong lớp học được vài buổi nhưng Tuệ Lâm cực kỳ thích Khả Ái. Khi thấy Khả Ái vừa đến lớp lần đầu, chưa quen biết ai, Tuệ Lâm chủ động làm quen, giúp đỡ cô trong môi trường mới. Những bạn nữ khác nhìn Khả Ái không mấy thiện cảm vì theo họ nói: "Trông cứ kiêu kiêu thế nào ấy!" Nhưng chẳng hiểu sao Tuệ Lâm lại thấy thật dễ gần. Rất hiếm khi Tuệ Lâm thấy mình hợp rơ với một cô bạn nào đó. Mới nói chuyện với nhau vài buổi học nhưng hai cô nàng cứ như thân nhau từ thuở nào. Tuệ Lâm quyết định xin Trường Hy cho mình dẫn cô bạn này đến buổi tiệc để cô ấy làm quen nhiều bạn hơn.
Tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Tuệ Lâm cùng đám bạn thân là những người ra về sau cùng.
"Chào bác Tôn, bác Hà con về." Tuệ Lâm từ giã ba mẹ Trường Hy.
"Cũng còn sớm mà con, xem như gia đình với nhau mà về sớm vậy? Ở lại chơi chút nữa đi con." Mẹ Trường Hy níu giữ.
"Dạ, tại vì con lỡ gọi chú Chảy qua rước con đi mua một số sách cần cho ngày mai. Bây giờ chín giờ rồi nên con sợ nhà sách đóng cửa. Bữa khác con qua trò chuyện với hai bác nhiều hơn." Tuệ Lâm lễ phép đáp.
Chú Chảy là tài xế lâu năm của gia đình Tuệ Lâm. Cô rất tôn trọng và mến chú Chảy như người trong nhà, vì chú làm việc cho gia đình khi cô còn chưa chào đời.
"Vậy thì đi cẩn thận rồi về sớm nha con, cũng trễ rồi, giao thông bây giờ ghê lắm." Ông Tôn dặn dò kỹ lưỡng.
Nhà của Tuệ Lâm cũng nằm chung khu biệt thự với Trường Hy. Chỉ mất mười phút để tản bộ qua lại hai nhà, vì thế nên khi qua nhà anh chơi, cô chỉ cần cuốc bộ chứ không cần đi xe. Hôm nay vì đi nhà sách với Khả Ái và định đưa cô bạn về nên cô mới phiền chú Chảy.
"Nhà cậu và nhà anh Trường Hy thân nhau lắm hả? Thấy hai bác nói chuyện với cậu thân mật quá ha!" Khả Ái tò mò.
"Ừ! Ba của tớ và ba anh Trường Hy là kiểu bạn chiến hữu với nhau, nên tớ và anh lớn lên với nhau từ bé." Tuệ Lâm thật thà trả lời. "Ừ mà... mà thôi." Lâm ngập ngừng như muốn nói ra điều gì đó.
"Sao vậy? Có gì muốn nói với tớ hả?" Khả Ái lanh trí với thái độ của Tuệ Lâm. "Ờ...thôi không gì đâu." Lâm vẫn lưỡng lự giữa việc nên nói hay không.
"Ừ không sao! Khi nào cậu cảm thấy muốn nói thì cứ nói với tớ!" Khả Ái tôn trọng quyết định của Tuệ Lâm, dù biết cô có điều gì đó muốn nói.
Sau năm phút im lặng của Tuệ Lâm khi chọn sách, thật sự cô vẫn đang suy nghĩ đến việc có nên kể chuyện thầm kín với Khả Ái hay không? Đúng ra, với người bạn mới quen chưa bao lâu này, cô sẽ không làm như vậy. Nhưng đối với Khả Ái thì cô có cảm giác lạ lắm, cô cảm thấy muốn tin tưởng Khả Ái. Sau một hồi lâu đắn đo, Tuệ Lâm quyết định tiến một bước mới trong tình bạn với Khả Ái, cô quyết định tâm sự với cô bạn.
"Thật ra chuyện mình muốn kể là... À nhưng mà cậu hứa không được nói ai biết nha, một người cũng không, ba mẹ cậu cũng không nha. Chuyện này ngoài chị Phương Nhu ra không ai biết đâu, bây giờ cậu là người thứ hai." Lòng Tuệ Lâm thì muốn chia sẻ lắm, nhưng còn chút lo lắng nên tất bật dặn dò Khả Ái.
"Chắc chắn rồi."
"Hình như tớ thích anh Trường Hy rồi." Tuệ Lâm lấy tay che mặt với vẻ xấu hổ. "Tớ không biết từ khi nào nữa, nhưng tớ rất thích gặp anh mặc dù gặp nhau hoài, gặp là thấy vui, không gặp lại rất muốn gặp, mỗi khi không có việc gì gặp nhau tớ hay kiếm chuyện qua thăm hai bác để giả bộ tình cờ gặp anh, nhưng mà..." Đang ríu rít kể, cô lại ngập ngừng với vẻ trầm hơn xíu. "Không biết nói sao cho cậu hiểu nữa, nhưng tớ thấy điều đó rất không đúng, hình như tớ không được thích anh, tớ sợ anh biết thì tình bạn giữa tớ và anh sẽ mất đi, nên tớ chỉ giấu đó thôi. Nhiều khi giấu cũng khó chịu lắm chứ nhưng mà nói ra còn phức tạp hơn, nên thôi." Giọng Tuệ Lâm đầy tiếc nuối.
Khả Ái chăm chú lắng nghe với vẻ mặt chẳng chút ngạc nhiên rồi mỉm cười. "Hết chưa?"
"Rồi."
"Cậu có tin là tớ đã biết rồi không? Thật ra tớ quan sát trong buổi tiệc thì biết rồi." Khả Ái từ tốn nói.
"Hả?? Gì?? Tớ lộ liễu dữ vậy hả? Cậu nói thật không?" Tuệ Lâm hoảng hốt.
"Không phải cậu lộ liễu đâu mà chắc vì tình cảm khó che giấu lắm, với lại chắc tớ là con gái nên có thể dễ cảm nhận được. Nhưng yên tâm đi, nhìn anh Trường Hy vô tư vậy chắc không biết đâu."
"Thật không vậy? Anh Trường Hy mà biết là coi như tiêu, tớ trốn luôn đó." Tuệ Lâm bình tĩnh hơn nhờ Khả Ái trấn an.
"Nhưng mà cậu định giấu vậy luôn sao? Giấu được bao lâu? Bây giờ anh Trường Hy không biết thôi chứ chưa chắc gì sau này không biết. Tớ nghĩ để anh biết từ chính cậu nói sẽ hay hơn, với lại cậu cứ như vậy sẽ không thoải mái trong lòng đâu."
"Thôi đi, giấu được tới đâu thì tới. Nói ra?? Nghĩ thôi đã không dám nghĩ! Tớ sợ anh và tớ mất tình bạn vốn có."
"Được, vậy tuỳ cậu. Suy nghĩ kỹ đi. Nhưng dù sao cũng vui vì cậu tin tưởng và tâm sự với tớ."
Từ khi về đến nhà, cả đêm Tuệ Lâm cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ về điều cô bạn nói. Thật ra đó cũng là ý mà chị Phương Nhu đã khuyên cô. "Đến hai người khuyên như vậy chẳng lẽ đó là điều nên làm sao?" Tuệ Lâm tự nhủ. Nhưng một chút xíu can đảm cho chuyện này cô cũng không có. Cô cứ nghĩ đến viễn cảnh Trường Hy sẽ tránh né cô, cô thì ngại ngùng với anh, thế là xem như tình bạn mười sáu năm qua sẽ đổ vỡ. Chẳng có lý do nào mạnh mẽ hơn nỗi sợ đó để cô dám đánh đổi tình bạn của cô với anh cả. Cứ nghĩ mãi rồi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.