CHƯƠNG 950
Trước sự phẫn nộ của Lý Phan, Vương Nhất không chút hoảng sợ, ánh mắt anh quét qua tất cả mọi người: “Ai là Lý Tinh Sở?”
Lý Phan nổi điên tại chỗ: “Tôi đang hỏi cậu đó!”
Roẹt——-
Lời vừa dứt, một hòn đá sắc bén lia qua má ông ta. Mặt ông ta lập tức hiện lên một tia máu.
Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên.
“Kể từ bây giờ, tôi chưa hỏi tới mà ai dám trả lời thì ông ta chính là lời cảnh cáo.”
“Cậu!”
Trên mặt Lý Phan tràn đầy vẻ tức giận nhưng ông ta cũng không dám mở miệng.
Lý Tinh Sở đen mặt, anh ta và Vương Nhất đã nghe tới đối phương từ sớm nhưng tới hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên. Vậy nên anh ta không hề ngờ rằng, Vương Nhất lại mạnh như thế.
“Là tôi!”
Anh ta bỗng đứng dậy rồi nhìn về phía Vương Nhất: “Tôi biết tại sao anh lại tới đây.”
Ánh mắt Vương Nhất ghim chặt lên người anh ta, sự lạnh lùng khiến Lý Tinh Sở như rơi vào hầm băng.
“Biết thì tốt, vợ tôi đang ở đâu?”
Lý Tinh Sở không chút sợ hãi: “Quả thực em họ đang ở trong tay tôi, nhưng em ấy không thể quay về bên anh được.”
“Em ấy là cô chủ của nhà họ Lý, sau này còn phải gả cho cậu chủ của nhà họ Tần. Còn anh và con gái anh sẽ phải chết, thần không biết quỷ không hay!”
Lý Tinh Sở cười lạnh, vừa dứt lời, anh ta liền vỗ tay.
Ngay sau đó, rất nhiều vệ sĩ lao ra từ mọi hướng rồi bao vây ba người Vương Nhất, Lãnh Nhan và Vương Tử Lam.
Ánh mắt Vương Nhất hơi ngưng lại.
Những vệ sĩ xung quanh đều cao trên 1.9 và có cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt là bắp tay nhô lên rất rõ ràng. Trên người bọn họ còn có khí tức nhàn nhạt.
Vương Nhất không hề hoảng loạn mà chỉ ngạc nhiên trước tiềm lực của vương tộc Yên Đô.
Những vệ sĩ này đều là tinh anh. Nếu solo thì bọn họ có thể đánh ngang tay với đội lục chiến thuỷ quân, nhưng bây giờ họ lại tề tựu ở nhà họ Lý.
Hơn nữa, Vương Nhất hoài nghi đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
“Hahaha, thấy sao, anh có thích món quà mà tôi chuẩn bị cho anh không?”
Thấy Vương Nhất bị bao vây, Lý Tinh Sở cười lớn: “Tôi không biết anh đã thoát khỏi tay Lý Hổ thế nào, nhưng nếu đã dám xông vào nhà họ Lý thì anh nhất định phải chết!”
Những người khác cũng nhìn về phía Vương Nhất rồi cười lạnh như thể họ đã đoán trước được kết cục anh bị đánh chết.
Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, Vương Nhất lại cười mỉa mai: “Đây là phần quà mà anh đã chuẩn bị sao, trùng hợp thật, tôi cũng chuẩn bị cho anh một phần quà tương tự!”
“Anh có ý gì?”
Nghe tới đây, nét mặt của Lý Tinh Sở lập tức thay đổi.