Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 902



CHƯƠNG 902

Hồ Minh Chính lập tức vui mừng: “Cảm ơn anh họ! Cảm ơn anh họ!”

Nói xong, vội vàng luống cuống bò dậy, rời khỏi đây.

“Lão Hồ, ông hồ đồ hả!”

Tăng Quốc Vinh vẻ mặt tràn đầy biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: “Mềm lòng không nhẫn tâm ra tay, ông không sợ lần này thả ông ta đi, ông ta lại đến báo thù ông sao?”

“Tôi không sợ.”

Hồ Hoàng Việt lắc đầy, sau đó mặt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Vương Nhất: “Xin lỗi, anh Vương, đã phụ sự kỳ vọng của anh!”

Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không hề để trong lòng: “Không cần xin lỗi, tôi nói rồi, tôi giao ông ta cho ông xử lý.”

“Cảm ơn anh Vương!”

Hồ Hoàng Việt lại cúi người, lúc nãy ông ta còn lo lắng Vương Nhất sẽ vì chuyện ông ta thả Hồ Minh Chính đi mà tức giận.

“Từ bây giờ, ông chính là người nắm quyền tập đoàn Cự Phong, tất cả mọi chuyện đều do ông xử lý.”

Vương Nhất ra lệnh nói.

“Vâng!”

Hồ Hoàng Việt vội vàng trả lời, biết Vương Nhất không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa, người nhà anh ở Thiên An, không thể đảm nhiệm chức đổng sư trưởng của tập đoàn Cự Phong.

Vương Nhất hài lòng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng họp: “Đi thôi, đi gặp con gái ông.”



Phía bên kia, Hồ Minh Chính rời khỏi tập đoàn Cự Phong với bộ dạng nhếch nhác, khuôn mặt sợ hãi của anh ta lập tức trở nên hung ác.

“Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy, tôi nhất định sẽ khiến hai người hối hận!”

Sau khi đến Yên Kinh, dưới sự chỉ huy của Vương Nhất, xe của Hồ Hoàng Việt rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Đóng cửa xe lại, ông ta đánh giá phong cảnh bốn xung quanh.

Đây là một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, Hồ Hoàng Việt lẩm bẩm: “Đây chính là nơi con bé sống…”

“Cô ấy vốn dĩ không sống ở đây, nhưng con trai của ba nuôi là một tên nghiện cờ bạc, đã lấy giấy tờ nhà đất đi đánh bạc, nên chỉ có thể về quê để sinh sống.”

Vương Nhất ở phía sau nói: “Vì trả nợ mà cô ấy còn phải bỏ học đại học.”

“Vậy sao…”

Vẻ mặt Hồ Hoàng Việt có chút phức tạp, trong những ngày tháng ông ta không có ở đây, con gái của ông ta đã phải sống vô cùng cực khổ.

Vương Nhất đi đến: “Lát nữa gặp cô ấy, đừng tỏ ra quá kích động.”

Hồ Hoàng Việt sao có thể không hiểu ý của câu nói này chứ, nhếch mép cười: “Yên tâm đi, anh Vương, tôi hiểu.”

Vương Nhất ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, đã đi đến cửa nhà bác Trương, khẽ gõ cửa.

“Bác Trương, Thắm, là cháu, Vương Nhất đây.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv