CHƯƠNG 877
“Được! Để tránh gian lận, tôi mời bạn tốt lúc còn trẻ của người sáng lập tập đoàn Cự Phong làm nhân chứng!”
Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi vào, chống một cái gậy lịch sự, rất có khí chất, khẽ gật đầu với tất cả mọi người.
“Vậy thì… quyết như vậy đi!”
Vương Nhất và Hồ Minh Chính cùng lúc đứng lên, lạnh lùng nhìn đối phương.
Hồ Minh Chính đích thân tiễn ba người Vương Nhất xuống tầng, dõi theo bọn họ rời đi, khóe miệng nhếch lên hiện ra độ cong lãnh khốc, xoay người quay lại văn phòng.
Anh ta ngồi ở vị trí của chủ tịch, cười trầm thấp.
“Ha ha ha… ha ha ha!”
“Đồ ngu, thật sự là đồ ngu dễ bị trúng kế.”
Tiếng cười dần dần từ trầm thấp trở nên cao vút, trong mắt của Hồ Minh Chính vậy mà cười chảy nước mắt.
Ông lão tóc trắng yên lặng nhìn, khẽ cười nói: “Cậu Hồ, buồn cười chỗ nào?”
“Ông Hàn, ông là khách khanh của thương hội Hồng Ưng, không nhìn ra bí mật trong đó sao?”
Hồ Minh Chính cười đủ rồi, cười ha hả nhìn sang ông lão tóc bạc gọi là ông Hàn này.
Nếu Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh biết thân phận của ông lão, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì thân phận khách khanh tôn quý hơn hội viên cao cấp.
Bọn họ độc lai độc vãng, không thuộc về bất cứ thương hội nào, chỉ treo tên ở thương hội Hồng Ưng thì có thể hưởng quyền lợi của tất cả hội viên, mà số lượng khách khanh cũng rất ít, nếu không phải sau lưng có năng lượng cực lớn, thương hội tuyệt đối sẽ không thể trao thân phận ‘khách khanh’.
“Ông Hàn, trò chơi này nhìn trông công bằng, thật ra đối với tôi mà nói, có cách thắng chắc.”
Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười gian manh: “Tuy tôi không biết các tiền bối của nhóm cổ đông đầu tiên, nhưng ông nội của tôi rất thân với bọn họ, thông qua ông nội tôi giới thiệu, tôi muốn có được sự ủng hộ của bọn họ, thật sự dễ như trở bàn tay, tên Vương Nhất, cậu ta một phiếu cũng không có được!”
Vừa nghĩ tới 12 ngày thì có thể có được tập đoàn Lệ Tinh, trên mặt Hồ Minh Chính lộ ra thần sắc phấn khích.
Ông Hàn lại cười lạnh nhạt: “Cậu Hồ, có tự tin đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đừng xem thường bất cứ ai, đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cậu.”
“Tôi biết rồi, ông Hàn.”
Ngoài miệng Hồ Minh Chính nói như vậy, trong lòng lại rất không cho rằng vậy.
Một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ để lên chức thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?
…
Vương Nhất ngồi lại vào xem Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt cũng lên xe.
Chỉ có điều, hai người kia trên mặt mang theo vẻ lo lắng, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
“Ông chủ lớn, cậu tại sao lại đồng ý trò chơi của cậu ta, lấy trực tiếp không phải là được rồi sao?”
Hồ Hoàng Việt cũng nói: “Phải đó, ông chủ lớn, cậu ta đề xuất trò chơi này nhất định là có lợi đối với cậu ta, nói không chừng, sẽ xảy ra biến cố—”
Vương Nhất đâu có không hiểu ý của Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, nhưng anh vẫn cười hờ hững: “Điều mà các ông nói, tôi đều hiểu.”