CHƯƠNG 464
Ánh mắt Lãnh Nhan lạnh lẽo, đang muốn đứng dậy, lại bị Vương Nhất ngăn lại.
Anh liếc nhìn Kim Thanh Minh một cái, lắc đầu, nói: “Nếu cậu không muốn mặt đầy máu giống như Tôn Kiều, tốt nhất vẫn là gọi ông nội của cậu ra.”
“Chỉ bằng mày?”
Kim Thanh Minh giận dữ cười khinh ngược lại, giờ anh ta có thể xác định, tên vô dụng này chính là đến gây chuyện.
Lúc này, Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường cũng đi đến, thấy Kim Thanh Minh dắt theo người bao vây Vương Nhất, bọn họ liền cảm thấy cơ hội tới rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Kim Thanh Minh.
“Cậu cả Kim, chính là tên vô dụng này, xâm nhập buổi tiệc nhà họ Kim, còn đánh tôi trọng thương!” Bạch Hiển chỉ vào Vương Nhất, lớn tiếng nói.
“Cái gì? !”
Lời này vừa nói ra, lại đổ thêm dầu vào lửa, không chỉ Kim Thanh Minh, Bạch Vũ cũng ngồi không yên, thấy bộ dáng mặt mày bầm tím của con trai mình, giận đỏ mắt.
“Cậu Tống, tên vô dụng này khinh người quá đáng, nếu không đánh gảy tay chân ném ra bên ngoài, khó tiêu mối hận trong lòng!”
Kim Thanh Minh gật đầu đồng ý: “Không tệ, năm năm trước để mày ở rể nhà họ Kim, đã là ban ân to lớn, tên này vậy mà không biết tốt xấu, dám đào hôn, bắt lấy nó, đánh gảy tay chân, chờ một lát em họ đến đây, tặng cho em ấy như quà cũng được.”
Đồng Thiên Tường nhân cơ hội lấy lòng: “Cậu Kim không cần lo, tôi đã thông báo cho anh em trong hiệp hội võ đạo, một lát là đến ngay.”
Kim Thanh Minh cười ha ha: “Đối phó với tên vô dụng như này, không cần cao thủ hiệp hội võ đạo, vệ sĩ của nhà họ Kim tôi là đủ rồi!”
Nói xong, liền hét lớn một tiếng: “Người đâu bắt tên này lại đánh gãy tay chân!”
Rầm rầm!
Ngay lập tức một trận tiếng bước chân đùng đùng từ ngoài cửa truyền đến, một lượng lớn cao thủ nhà họ Kim vọt vào.
Thấy trận thế này, Phương Huệ sợ tới mức mặt tái nhợt, ngay cả nói cũng không dám nói.
Gia chủ của gia tộc khác cũng là than nhẹ một tiếng, giống như đã hình dung ra hình ảnh Vương Nhất tay chân bị gãy giống như một con chó chết bị ném ra đường.
Nhìn một màn này, nụ cười trên môi Vương Nhất, cũng dần biến mất: “Đã cho cậu cơ hội, đáng tiếc, cậu từ bỏ nó rồi.”
Lời này Kim Thanh Minh nghe vào tai, không thể nghi ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa, đang muốn lên tiếng, Vương Nhất đã ra tay nhanh như chớp.
Tốc độ, vậy mà còn nhanh hơn Lãnh Nhan gấp nhiều lần!
Nếu nói lúc trước Lãnh Nhan ra tay, mắt thường còn có thể nhìn thấy, như vậy tốc độ Vương Nhất ra tay, đã nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được.
Anh nắm mạnh lấy cổ Kim Thanh Minh, nhanh chóng đẩy vào trong nồi nước sôi.
Ngay lập tức tất cả bộ phận trên mặt của Kim Thanh Minh, đều rơi vào nồi nước sôi.
“A —-”
Những phụ nữ có mặt ở đó hét lớn kinh hãi, mặt Kim Thanh Minh bị phỏng máu thịt bê bết, không ngừng có dầu nhỏ xuống.