CHƯƠNG 432
Gương mặt Thường Kỉ lại run rẩy một chút, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, ai lại muốn đến nơi chỉ dành cho những kẻ điên này chứ?
Thường Lâm lại xoay người, tươi cười ôn hòa hỏi: “Ba, có thể nói cho con biết sao ba lại vào đây không?”
Thường Kỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cuộc đời của ba đã bị tước đoạt.”
“Con có xem tin tức, mấy ngày trước, là sự kiện 316 bị đưa ra ánh sáng và chuyện dược nghiệp Thường Kỉ phá sản.”
Thường Lâm vẫn cười như trước, chỉ là trong tươi cười, còn nhiều hơn chút thương hại và trào phúng: “Con đã nói qua từ lâu, con và ba mới là cha con, chỉ có con mới giúp ba có được thứ ba muốn, nhưng ba lại chọn Thường Dĩnh… nó vẫn là trẻ con.”
“Mày ngậm miệng!”
Thường Kỉ giống như đã chịu kích thích rất lớn, hai mắt mở to: “Mày chỉ là một thằng điên, chỉ vì tránh người phụ nữ Kim Thúy Như kia, không phải mày cũng phải trốn vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Kim Thúy Như…”
Nhắc tới chuyện phụ nữ, hai mắt Thường Lâm lại tràn ngập mong đợi: “Cô ấy đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.”
“Nhưng như vậy ba cũng không thể lấy cớ mà tự mình đưa con vào bệnh viện tâm thần chứ.”
Đột nhiên, Thường Lâm nói sang chuyện khác, nhìn về phía Thường Kỉ: “Đừng quên, con thành ra thế này, là ai tạo thành… Là ba, nếu không phải ba giết mẹ, vừa lúc để con thấy được, cho nên ba mong muốn con sẽ biến mất!”
“Con thấy được rõ ràng, ngày đó khi ba giết mẹ, ba còn đang cười đúng không? Ba cũng hưởng thụ, nhưng rất nhanh con đã phát hiện ra so với giết người, chuyện càng hưởng thụ hơn là… sưu tầm.”
“Cảnh sát đến giờ vẫn không tìm thấy ngón tay bị cắt của mẹ ở đâu, hiện giờ con có thể nói cho ba biết, là ở chỗ con.”
Sau khi Thường Lâm nói xong, Thường Kỉ đã trợn hai mắt: “Thì ra là mày, mày thằng điên này…”
“Chúng ta đều là kẻ điên.”
Gương mặt Thường Lâm mang cười nhìn cha mình, duỗi hai tay, một tay ôm Thường Kỉ vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông ta: “Cảm ơn ba, người ba tốt của con.”
Động tác nhẹ nhàng, bao hàm chân thành tha thiết… Nhìn qua bọn họ như một cặp cha con tình cảm rất tốt.
Đầu Thường Kỉ mềm oặt, ổn định dựa vào vai Thường Lâm trên,
Khóe miệng ông ta chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Ông ta đã chết.
Trong quá trình ôm, Thường Lâm đeo gang tay, hơn nữa nhét một con dao sắc bén vào tay Thường Kỉ, lại cầm tay Thương Kỉ, hung ác đâm mạnh vào tim.
Ngoáy, ngoáy, lại ngoáy.
“Ba tốt của con, cái chết mới là giải thoát ba.”
Nhìn Thương Kỉ chết không nhắm mắt, Thường Lâm nhẹ giọng nói: “Cho dù là sự hy sinh nào cũng có giá trị, nhà họ Thường còn chưa xong, con sẽ thay va báo thù Vương Nhất, cũng hưởng vợ anh ta.”
Nói xong, biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau, thi thể của Thương Kỉ được nhân viên y ta thuần tra ban đêm phát hiện.
Tiếng thét chói tai xé nát màn đêm yên tĩnh.”