Chương 210
Quan Như Đình cắn rắng tiếp tục báo cáo: “Anh ta nói mình đang giữ video gốc. Nếu muốn lấy lại thì chiều nay bảo tiểu thiếu gia đến trước cổng nhà họ rồi quỳ xuống nhận sai…”
Chát—–
Nghe tới đây, Thường Kỉ càng tức giận hơn, ông đưa tay tát thẳng vào mặt Thường Dĩnh: “Cái đồ phế vật vô dụng này, dám lén làm cái thể loại chuyện này dưới mắt tao. Mà làm thì làm đi, còn bị người khác phát hiện…bây giờ thì hay rồi, liên luỵ tới cả dược phẩm Thường Kỉ rồi đó!”
Thường Dĩnh không dám đáp lời, cả người cúi thấp xuống đất.
“Chủ tịch, chúng ta phải làm sao đây?” Quan Như Đình vội vàng hỏi.
“Còn làm sao nữa, huỷ buổi họp báo đi!”
Thường Kỉ tức giận nói: “Thằng nhãi đó nói đúng, nếu tên họ Trương kia khai ra thứ gì không nên khai thì chúng ta tiêu tùng. Quan Như Đình, mau đưa hắn ta ra đi.”
“Chuyện này—-”
Quan Như Đình khó xử nói: “Chủ tịch, muốn cứu anh ta ra không phải là một việc dễ dàng.”
“Vậy cũng phải cứu!”
Thường Kỉ nổi giận, ông ta bồi thêm một đạp vào mông Thường Dĩnh: “Đều do mày gây chuyện, còn không nhanh đến cổng nhà người ta rồi quỳ?!”
Thường Dĩnh nghe xong, không dám tin vào tai mình, anh ta trợn tròn mắt: “Ba, con là con trai ba đó, ba muốn con quỳ xuống xin lỗi thật sao?”
“Nói thừa!”
Vẻ mặt của Thường Kỉ vô cùng hung tợn: “Tao biết là nó đang hiếp người quá đáng nhưng tôn nghiêm và công ty cái nào quan trọng hơn, chẳng lẽ trong lòng mày không tự đong đo cân đếm được sao?”
Thường Dĩnh biến sắc, cuối cùng anh ta cúi đầu nói: “Con biết rồi, con sẽ đi….”
Không ai thấy được hận ý dâng lên trong mắt Thường Dĩnh không chỉ vì Vương Nhất mà còn là….
Vì ba của anh ta.
Vương Nhất đã ngồi ở phòng khách gần nửa tiếng rồi, ấm trà cũng gần cạn đáy.
Ngược lại, Lý Tuyết Nhi không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, bộ dạng vô cùng bất an.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh rể, anh nói chúng ta phải đợi, nhưng rốt cuộc là đợi cái gì?”
Vương Nhất cười cười chỉ ra phía ngoài biệt thư: “Không phải tới rồi sao?”
“Hả?”
Lý Tuyết Nhi nhìn về hướng đó thì phát hiện ra một người đàn ông đang đứng ngoài cổng biệt thử.
Sau khi nhìn rõ ông ta là ai, Lý Tuyết Nhi bỗng vô cùng kinh ngạc.
Đó là cố vấn cũ của cô, Dương Siêu!
Tay Dương Siêu xách một túi thuốc bổ vô cùng có giá trị, vội vã đến trước mặt Lý Tuyết Nhi, sau đó quỳ trước mặt cô ta.
“Em Lý Tuyết Nhi, thầy sai rồi, thầy xin em nhanh quay lại trường học đi!”
“Thầy Dương?!”
Thầy cố vấn cũ quỳ trước mặt mình, Lý Tuyết Nhi bỗng cảm thấy rất ngạc nhiên.