Lại mười phút nữa trôi qua, sự văng vẻ và trống trải của sân bay Thành Đông mới bị phá vỡ bởi tiếng động cơ của một chiếc ô tô.
Một chiếc xe thương vụ chậm rãi đi tới, trên biển số có một chữ ‘Vố to đùng.
Chứng tỏ chiếc xe này đến từ hiệp hội võ đạo Giang Thành.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc võ phục bước xuống, theo sau còn có mấy tỉnh anh của hiệp hội võ đạo.
Đó chính là hội trưởng hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải.
Bên cạnh ông ta có một người đàn ông vạm vỡ như tháp sắt, khí tức mạnh mẽ, chính là em ruột của ông ta – Hồng Giác Lâm.
Bọn họ đang nhìn sân bay Thành Đông không một bóng người trong sự bàng hoàng.
“Không nên như vậy chứ, Tây Cảnh Thủ Hộ – ngài Mục đến, không phải người dân Giang Thành nên xếp hàng chào đón sao?
Sao lại không có thấy một bóng người?”
Thư ký của Hồng Giác Hải trợn tròn mắt, lên tiếng hỏi.
Hồng Giác Hải chậc chậc lưỡi, cũng không phản ứng lại.
Bình thường, sân bay Thành Đông của Giang Thành cho dù trống trải đến đâu cũng sẽ không đến mức không có ai.
Chỉ là hôm nay kiến trúc thượng tầng của Giang Thành biết được Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang sắp đáp xuống sân bay Thành Đông nên đã đặc biệt phong tỏa nơi đây.
Cả ngày hôm nay, không có máy bay nào khác được phép dừng ở sân bay Thành Đông, toàn bộ trống không.
Hồng Giác Lâm do dự một chút, đột nhiên hỏi: “Có phải đã nhầm rồi không, ở sân bay Thành Tây?”
“Không thể nào!”
Hồng Giác Hải lập tức xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài Mục đã nói răng ông ấy sẽ hạ cánh ở sân bay Thành Đông, làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo mà hạ cánh ở sân bay Thành Tây được?”
“Vậy thì lạ thật, những người xếp hàng nghênh đón đâu?”
Tất cả các thành viên của hiệp hội võ thuật đều đầy vẻ hoang mang.
Vốn dĩ, bọn họ dự liệu rằng từ kiến trúc thượng tầng của Giang Thành cho tới dân thường của Giang Thành đều sẽ tới chào đón.
Còn có những người của chiến vực Giang Thành.
Kết quả là đến cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
“Chắc là còn chưa tới.”
Cuối cùng, Hồng Giác Hải nói ra suy đoán của mình.
“Nước H là xã hội tình người, nói là mấy giờ nhưng thực ra sẽ tới muộn mấy phút, có lẽ bọn họ nhận được tin tức máy bay của Ngài Mục đến muộn, vì vậy bọn họ cũng đến muộn.
“Có lý”
Sau khi nghe Hồng Giác Hải giải thích, Hồng Giác Lâm và thư ký của ông ta đều cảm thấy rất đúng, bèn kiên nhân chờ đợi.
Âm ầm!
Không lâu sau, cách đó không xa có mấy chiếc xe chạy tới.
Lần này là cùng tới.