Tần Vĩnh Nghiêm lặng lẽ thở dài: “Người phá vỡ biện pháp của ông, không phải là Lý Khinh Hồng, mà là chồng của cô ta – một người trẻ tuổi tên là Vương Nhất, thật là hậu sinh khả úy…”
Khi nói đến hậu sinh khả úy, trong mắt Tần Vĩnh Nghiêm lóe lên một tia sắc bén.
“Vương Nhất…”
Mục Lang cũng nghiền ngâm cái tên này, giọng điệu trầm thấp.
Cái tên này, ông ta cảm thấy quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
Nhưng lại không thể nhớ ra.
Đông nam tây bắc, tứ đại Thủ Hộ, ngoại trừ Bắc Cảnh, ba đại cảnh còn lại, tên của Thủ Hộ đều công khai.
Mọi người đều biết bọn họ là ai.
Chỉ có Bắc Cảnh.
Tên, thân phận và thông tin đều được bảo mật cao độ.
Bởi vì trấn thủ Bắc Cảnh chính là Ẩn chủ.
Không ai đủ tư cách để biết thân phận của Ẩn chủ.
Mục Lang không biết Ấn chủ chính là Vương Nhất cũng là điều rất bình thường.
Dừng một chút, Mục Lang lại nói: “Lão gia tử, ông trước tiên đừng lo lắng, mọi chuyện đợi tôi đến Giang Thành rồi nói.”
Cho dù trong lòng Tần Vĩnh Nghiêm có mất cân bằng đến đâu, cũng chỉ có thể đồng ý.
“Được!”
Liên minh Giang Thành tan rã, áp lực của tập đoàn Lệ Tinh đột nhiên không còn . nữa.
Liên quan đến việc nhắm vào bọn họ, lệnh cấm mỹ phẩm cũng được dỡ bỏ.
Tập đoàn Lệ Tỉnh hoạt động bình thường.
Sau khi Lý Khinh Hồng biết được, càng nhìn Vương Nhất như nhìn một con yêu quái.
“Anh làm thế nào được vậy?”
Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng tràn đầy sự kinh ngạc.
Dù sao lần này phía mà tập đoàn Lệ Tinh đắc tội với chính là cơ cấu tổ chức của Giang Thành, dân không đấu với quan, nếu đấu thì kết cục chính là một chữ ‘chết:.
Vương Nhất cười cười: “Rất đơn giản, nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ, nền móng của chúng ta ở Thiên An, thỉnh thoảng động dụng một chút sức mạnh của bọn họ, là chuyện nên làm.”
Lý Khinh Hồng cũng rất vui mừng.
Lý do vui mừng không phải là công ty đã sống sót qua nguy hiểm mà là năng lực của Vương Nhất.
Cô ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng người đàn ông mà cô ta chọn không kém gì Lý Thế Nhân.
Thậm chí, còn mạnh hơn!
Trở lại văn phòng, Vương Nhất gọi điện thoại cho Tăng Quốc Vinh, khen ngợi một câu: “Làm tốt lắm, không để Thiên An chúng ta bị bắt nạt.”
“Cảm ơn anh Vương.
Được Vương Nhất khen ngợi, Tăng Quốc Vinh vô cùng vui mừng.
“Giúp tôi cảm ơn tất cả các gia chủ đã đến.
Vương Nhất nói: “Nếu đã đến Giang Thành rồi thì đừng đi nữa, ít nhất chờ đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc rồi đi.”
Tăng Quốc Vinh vui vẻ đồng ý, điều đầu tiên ông ta làm là đi tìm Hồ Hoàng Việt và . La Chí Viễn.
Vù!
Đột nhiên, sau lưng thổi tới một luồng gió lạnh.
Một người phụ nữ mặc đồ da màu đen xuất hiện phía sau Vương Nhất.
Không phải Lãnh Nhan, là Khương Nhã My.
“Tin tức mới nhất, Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang năm tiếng đồng hồ nữa sẽ tới Giang Thành.
Khương Nhã My nói.
Câu nói này khiến Vương Nhất sững sờ một chút, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Tin đồn xôn xao lâu như vậy, Tây Cảnh Thủ Hộ của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi…
Khương Nhã My không nói gì, chỉ chờ Vương Nhất nói tiếp.
Quả thật vậy, kể từ sau khi đại hội Bắc Cảnh được ấn định tổ chức tại Giang Thành, hầu hết mọi người đều loan truyền về Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.
Hiện tại, trong danh tiếng của tứ đại Thủ Hộ Đông Nam Tây Bắc, danh tiếng của Mục Lang là lớn nhất.
Thậm chí còn lớn hơn Ẩn chủ là anh đây.