Chương 176
“Tôi là Vương Nhất.”
Trương Lượng có chút ấn tượng với cái tên này, suy nghĩ một hồi, biểu cảm trở nên quái dị: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên phế vật nhà anh.”
Vương Nhất không nói gì, chỉ là nhìn anh ta bằng ánh mắt âm trầm.
Bác Trương là quản gia của nhà họ Lý, từ nhỏ đối xử với Vương Nhất giống y như là con ruột, còn từng đến nhà bác Trương ăn vài bữa cơm, cũng có mấy lần gặp Trương Lượng.
Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc đầu hoàn cảnh gia đình bác Trương khá giàu có nhưng lại sinh ra một đứa con trai ham mê cờ bạc, hoàn toàn phá hoại cả gia đình.
Nhưng mà điều khiến sắc mặt Vương Nhất trở nên âm trầm không phải là cái này.
Người nhà bệnh nhân đến gây sự là Trương Lượng, vậy thì người xảy ra chuyện là… bác Trương?
“Bác Trương bị gì?” Vương Nhất lạnh lùng hỏi, có một tia sát khí lướt qua trong mắt anh.
Trương Lượng chẳng thèm để ý: “Người mà anh cần hỏi là cô gái ở bên cạnh anh kìa, ba của tôi là do cô ta chữa cho tàn phế.”
“Không phải tôi.”
Lý Tuyết Nhi lớn tiếng cãi lại: “Tôi đã kê thuốc đông y để trị cảm lạnh!”
“Vậy tại sao ba của tôi lại bệnh nặng liệt giường như thế?”
Trương Lượng quyết không tha người: “Đừng có nói nhảm nữa, hai mươi bốn tỷ, một đồng cũng không thể thiếu.”
Những người khác cũng đồng loạt mắng chửi.
“Ba tôi lớn tuổi lại bị cô chữa trị thành tàn phế thì cũng thôi đi, ngay cả tôi cũng bị lây bệnh, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện thì cô bồi thường nổi không hả?”
“Đúng rồi đó, cô nhìn nó đi kìa, đều ho thành cái dạng gì rồi.”
Nói xong, tất cả bọn họ đều chỉ về phía một cậu thanh niên gầy gò ốm như que củi, thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng, trông có vẻ bệnh rất nặng.
Vương Nhất nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trương Lượng, lại nhìn người thanh niên gầy như que củi đang không ngừng ho khan, ánh mắt chợt lạnh xuống, anh hỏi: “Người kia thật sự bị bệnh à?”
Sắc mặt Trương Lượng liền thay đổi, sau đó lại nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt như là nhìn một kẻ ngốc: “Anh bị mù hả, không nhìn thấy anh ta đang ho sắp chết rồi à?”
Vương Nhất không nói chuyện mà bỗng nhiên lại cười lạnh vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên gầy gò kia.
Người đang đỡ anh ta liền biến sắc: “Cô muốn làm cái gì?”
Nhưng mà Lãnh Nhan chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, liền để anh ta ngậm miệng lại.
Không ai dám bước lên ngăn cản, bao gồm cả Trương Lượng cũng bị sát khí dày đặc trên người Lãnh Nhan làm cho cứng người.
Nhất là đôi mắt đỏ tươi như máu càng làm cho người khác không rét mà run.
Người thanh niên gầy gò sợ hãi nhìn Lãnh Nhan, run rẩy hỏi: “Cô, cô muốn làm cái gì?”