Chương 173
“Thuốc mà các người dùng để chữa bệnh là do ai cung cấp?” Vương Nhất hỏi.
Lý Tuyết Nhi suy nghĩ rồi trả lời một cách không chắc chắn: “Tôi quên rồi, hình như là cái gì đó… dược phẩm Thường Kỉ?”
Dược phẩm Thường Kỉ?
Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Nhất lóe lên một tia sáng, lại là dược phẩm Thường Kỉ.
“Sao vậy?” Lý Tuyết Nhi nhận ra được sự thay đổi trên mặt Vương Nhất, cô ta không khỏi thắc mắc.
“Không có gì.”
Vương Nhất lắc đầu: “Cô đi ngủ nhanh đi, ngày mai đi đến đại học Thiên An với tôi.”
“Cô không hề làm sai, không nên bị đuổi học.”
Lý Tuyết Nhi còn muốn hỏi thêm cho rõ ràng mà Vương Nhất đã về phòng rồi.
Lý Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn căn phòng của Lý Khinh Hồng, sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ không có ý tốt mà trở về phòng mình.
Sáng ngày hôm sau, Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ từ rất sớm.
Vương Nhất thấy Lý Tuyết Nhi còn đang ăn cháo, anh thản nhiên nói: “Đi thôi, trong sạch quan trọng hơn là cơm.”
Cùng lúc đó ở tòa nhà Ẩn Long.
Một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn, mắt hổ mày kiếm, sải bước đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Kim tổng, ông Thường Kỉ của dược phẩm Thường Kỉ đến rồi.” Tôn Thanh Cúc cúi người nói, cố gắng hạ thấp mình.
So với hai người này, ông ta quả thật nhỏ đến mức không đáng nói tới.
Kim Thành Vũ lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Thường tổng xa xôi đến đây, đúng là quý hóa quá.”
Nói xong thì liền muốn cho Thường Kỉ một cái ôm nhiệt tình, nhưng lại bị Thường Kỉ từ chối.
“Kim Thành Vũ, mấy năm không gặp, cậu vẫn giả tạo như thế.”
Thường Kỉ cười nhạt một tiếng: “Giảm bớt thời gian nói mấy lời nhàm chán này đi, cậu sẽ phát hiện ra có thể làm rất nhiều chuyện.”
Thấy vậy, Kim Thành Vũ cũng không tức giận: “Ngày hôm nay tìm ông đến đây cũng không có việc gì, chính là muốn thông báo cho ông một chuyện, đã có ai đó bắt đầu điều tra lại sự kiện 316.”
“Tôi biết.”
Thường Kỉ lạnh nhạt gật đầu, giọng điệu cũng không hề bối rối: “Là nhà họ Lý có đúng không?”
“Tin tức của Thường tổng đúng là nhanh nhạy.”
Kim Thành Vũ cười nói: “Vậy ý của Thường tổng là…”
“Chỉ là một nhà họ Lý nhỏ nhoi, dẹp đi là được.”
Thường Kỉ ngạo nghễ nói: “Tôi có thể dùng một phương pháp giống nhau để tiêu diệt bọn họ hai lần.”
Vừa ra khỏi chung cư thì có một chiếc Rolls Royce đen tuyền dừng ở cổng.
Lý Tuyết Nhi nhìn thêm mấy lần, nhất là khi nhìn thấy biển số xe năm số tám, nhịn không được mà cảm thán.
“Không ngờ ở Thiên An cũng có nhà giàu ẩn danh như thế này.”