Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 109



Chương 109

Đột nhiên một tên đàn em vỗ đầu, kinh ngạc mà hô lớn: “Em nhớ ra rồi, hình như cái người “được gả” cho cô cả nhà họ Kim, Kim Thúy Như, cái cậu đi ở rể biến mất trong hôn lễ ấy cũng tên là Vương Nhất.”

Diệp Kình Hiên biến sắc ngay.

Lúc Vương Nhất dắt Vương Tử Lam ra ngoài đã là sáu giờ tối.

Cuộc sống về đêm ở Thiên An chỉ mới vừa bắt đầu.

“Anh Vương.”

Vừa bước vào trong, tiếng gọi của một người phụ nữ đã vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồng phục trắng đang nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn đứng sau lưng mình, ấy là thư ký riêng của Lý Khinh Hồng, Tiêu Dao.

“Cô Lý à, chào cô.”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu rồi mới hỏi: “Lý tổng đâu rồi?”

“Lý tổng đang mở cuộc họp với các vị lãnh đạo cấp cao” Tiêu Dao đáp.

Vương Nhất ngạc nhiên: “Sao lâu thế?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Tiêu Dao bỗng trở nên mất tự nhiên, thế nhưng cô ta vẫn mỉm cười rồi đáp: “Xin lỗi anh Vương, đây là bí mật của công ty chúng tôi, không tiện tiết lộ cho anh.”

Vương Nhất cũng gật đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.

Trông cô ta có vẻ như sắp tan ca rồi, Vương Nhất không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm tay Vương Tử Lam đi lên phòng họp trên lầu.

Từ tầng 68 đến 88 trong tòa nhà Quốc Tế thuộc về công ty Quốc Tế Lệ Tinh, phòng họp nằm ở giữa, cũng chính là tầng 78.

Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Nhất đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lý Khinh Hồng.

“Trả nợ là chuyện hiển nhiên phải làm, số tiền này bọn họ nhây bao nhiêu lâu, hai tháng rồi đấy!”

“Trong vòng nửa tháng không đòi lại được thì tôi có thể hiểu, bây giờ đã hai tháng trôi qua rồi mà không có một chút tiến triển nào cả, ngoại trừ các người làm việc không nghiêm túc, tôi chỉ có thể nghi ngờ năng lực của các người rồi.”

“Tuần này là hạn chót, nếu như còn không đòi được nợ thì những người phụ trách dự án này đều phải cuốn gói cho tôi!”

Giọng nói của cô ta bừng bừng lửa giận, dường như ai đã đụng vào vảy ngược của Lý Khinh Hồng vậy, khiến cho cô ta nổi cơn tam bành.

Vương Nhất còn đỡ, Vương Tử Lam sợ hết hồn, cô bé ôm chân Vương Nhất thật chặt.

Cánh cửa phòng họp mở rộng, sắc mặt những lãnh đạo cấp cao đều xám xịt, ai nấy đều cúi đầu lầm lũi bước ra, đi lướt qua vai Vương Nhất.

Có một việc Vương Nhất chưa nhận ra, một lãnh đạo nữ với dung mạo thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh chợt khựng bước, quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Cô ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy, thế nhưng người qua kẻ lại hết sức đông đúc, Vương Nhất sớm đã mất dạng trong biển người.

“Sao thế Lý tổng?”

Cậu cấp dưới đi theo sau lưng cô ta cất tiếng nhắc nhở: “Thang máy đóng cửa rồi.”

Lý tổng chợt bừng tỉnh lại sau một hồi bần thần, cô ta lắc lắc đầu, gương mặt trông có vẻ rất cô đơn: “Không có gì, nhớ đến một người.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv