Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1039



CHƯƠNG 1039

“Quân khốn nạn, tôi sẽ không tha cho chúng!”

Vương Nhất đè vai ông ấy lại, ánh mắt lành lùng: “Thủ phạm không trốn thoát được đâu, quan trọng nhất bây giờ là để cho ông ấy hồi phục.”

Tăng Quốc Vinh gật đầu: “Tôi đi tìm bác sĩ giỏi nhất.”

Vương Nhất cũng đang định đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi yếu ớt.

“Anh Vương Nhất…”

Vương Nhất khựng lại một chút, dừng bước, nhìn về phía Tô Thắm đã tỉnh lại: “Bác sĩ nói chỉ là em quá hoảng sợ, không chịu được kích thích nên ngất đi.”

Tô Thắm hai mắt đỏ hoe, nhìn Hồ Hoàng Việt đang nằm trên chiếc giường liền kề, hỏi: “Anh Vương Nhất, chú Hồ … chú ấy sẽ ổn thôi đứng không?”

Vương Nhất cười ngồi xuống bên cạnh cô ấy, xoa đầu cô ấy: “Tất nhiên rồi.”

Tô Thắm trầm mặc, đột nhiên nói: “Thật ra em biết hết.”

Vương Nhất sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Em biết gì?”

“Chú Hồ, chính là ba của em đúng không?” – Tô Thắm dùng ánh mắt đỏ hoe hỏi.

Vương Nhất khẽ mở miệng, không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng do dự hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy là người cha thất lạc từ lâu của em.”

Sau khi được khẳng định, khóe miệng Tô Thắm nhếch lên, cô vui vẻ cười: “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chú Hồ, em đã cảm thấy trên người chú ấy có một cảm giác khiến người ta không khỏi thấy thân thiết, giống như…em và chú ấy đã biết nhau lâu rồi.”

“Nhưng em không xác định, sợ nhận sai người, em không hận ba em, trước kia em vẫn luôn thử suy nghĩ, ông trời cho em sống đến bây giờ, có phải là vì cho em và ông ấy trùng phùng…em vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đó, vì vậy cuộc sống có thế nào em vẫn có thể sống, em muốn tiếp tục sống để gặp lại ông ấy.”

Nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tô Thắm, Vương Nhất trầm mặc một hồi lâu, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nói nên lời, Tô Thắm là con gái của Hồ Hoàng Việt.

Cô ấy ngẩng mặt lên, nở nụ cười tự đáy lòng: “Em hiểu ý của mọi người, sợ sự thật quá tàn nhẫn, em không thể chấp nhận được, nhưng kỹ năng diễn xuất của mọi người quá tệ…nhất là ba, em và chú Hồ mới gặp nhau được mấy lần mà ông đã đồng ý cho chú Hồ dẫn em đến Thành phố Giang chơi, nếu chú ấy không phải là ba em thì còn có thể là gì?”

“Sự thật chứng minh em đã đoán đúng. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là em chứ không phải bản thân ông ấy. Chỉ có bố mẹ mới bảo vệ em như vậy.”

Vương Nhất giờ mới nhận ra rằng, nói tới đây Tô Thắm đã nước mắt đầm đìa.

Cô ấy nắm lấy tay Vương Nhất, nắm thật chặt, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Vậy nên ông ấy sẽ không sao, đúng không? Em không muốn không có ba!”

Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua trái tim của Vương Nhất.

Anh hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Anh hứa với em, ba em sẽ sống!”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất im lặng hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Nhã My, cô có bận không?”

“Anh nói đi.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv