*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mảnh ảo cảnh do ảo giác gây ra này.
Vô Thường ở bên hồ vẽ vời lung tung dưới nước tìm biện pháp.
Mị Ảnh Lam bên dưới gốc cây cứ hễ suy nghĩ trong đầu về cách thoát khỏi ảo giác thì những hình ảnh về Vô Thường, về những hành động của hắn lại xuất hiện trong đầu nàng, áp đi tất cả suy nghĩ mong muốn thoát khỏi ảo giác, kể cả việc não bộ đang tràn đầy mệt mỏi.
Quan Vũ thì ôm đầu đau nhức, cố tìm tòi kiến thức Sư tôn đã dạy để tìm cách hóa giải ảo giác, nếu không hắn chỉ đành hiện lên ý niệm “từ bỏ”, rời khỏi cuộc tranh đoạt. Thế nhưng hắn lại ngây thơ không biết rằng, hắn dù có bật ý niệm “từ bỏ” thì hắn cũng sẽ không thoát ra được mảnh đại lục kỳ bí này, bởi lẽ nơi đây là ảo cảnh, ý niệm của hắn hay của Mị Ảnh Lam, của Phượng Tiên Nhã đều sẽ hoàn toàn vô dụng.
Ba người Vô Thường nhìn chung đều có biểu hiện rất bình thường, không có điều gì tệ hại hay đáng quan ngại xảy ra ở bên đây.
Nhưng mà khác với ba người, Phượng Tiên Nhã sau khi ảm đạm vì hành động âu yếm của Vô Thường đối với Mị Ảnh Lam, nàng bước ra một nơi khá xa ba người để cố đè nén trái tim đang đau nhói dù là trong ảo cảnh, tập trung tìm giải pháp mà dường như là không có.
Bấy giờ, trong khi ba người Vô Thường còn loay hoay bí đường hết cách. Phượng Tiên Nhã bên này bỗng nhiên vô thức trào ra một ngụm máu lớn ở miệng, thấm ướt cả chiếc khăn lụa đang đeo trên mặt.
Bất ngờ phát sinh chuyện quỷ dị trên người mình, Phượng Tiên Nhã phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, bàn tay mềm của nàng bất giác sờ lên miệng.
Nhưng rồi nàng còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì nàng bỗng cảm thấy cơ thể mất hết sức lực, cả người đều ngã nằm xuống dưới đất. Máu từ khắp nơi trên cơ thể nàng, từ tay cho đến từ tai, từ mắt, từ bất cứ nơi nào có thể xuất hiện, máu tự dưng trào ra, thoát ra khỏi người nàng mà chảy dài xuống mảnh đất sỏi, nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh.
Phượng Tiên Nhã nằm đó vô lực, cơn đau đớn không biết từ đâu bất chợt ồ ạt kéo đến đánh khắp người nàng, nhưng nàng không có sức để kêu, để rên, thậm chí một từ “a, ơ” nho nhỏ cũng không thể phát ra được. Nàng cứ thế chịu đựng trong đau đớn ngày càng thêm nặng trong sự bất lực kêu la.
“Vô Thường ca ca, cứu muội… muội đau, muội đau lắm…”
Điều Phượng Tiên Nhã có thể làm được lúc này đó là xoay chuyển con ngươi vốn dĩ xinh đẹp mê hồn nay lại trở nên đỏ lòm, tràn đầy những sợi tơ máu, nước mắt và máu vì đau đớn nhìn về phía Vô Thường đang khó khăn vẽ sóng nước.
Bình thường nếu đây là bên ngoài thực, chỉ cần có một ánh mắt ai đó nhìn vào bản thân hắn, Vô Thường sẽ cảm nhận được ngay, nhưng đây là trong ảo cảnh của ảo giác, mọi năng lực bên ngoài của hắn đều đã bị hạn chế hoặc biến mất, Vô Thường không có cách nào biết được Phượng Tiên Nhã đang đau khổ chịu đựng như thế nào ở đằng kia.
“Đau quá… cứu muội, Vô Thường ca ca… Vô Thường ca ca… đừng bỏ rơi muội… hãy nhìn muội… nhìn muội… muội đau lắm… hức hức…”
Đang tỏ ra đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, Phượng Tiên Nhã đang nằm dưới đất sỏi bỗng dưng biến mất không một chút tăm hơi, cả dòng máu nhuộm đỏ trên đất sỏi cũng tan biến đi đâu mất. Khắp không gian ảo cảnh này như chưa từng có mặt của Phượng Tiên Nhã.
“Thôi, ráng thêm năm phút nữa liền thoát ra ngoài, thật sự không có cách nào khác”
“Làm gì có cách nào tự thoát thân được, cách duy nhất là phải có người bên ngoài trợ giúp a”
“Tìm cách, tìm cách… hi hi, chàng ấy là của ta…”
Vô Thường, Quan Vũ, Mị Ảnh Lam, tất cả ba người đều không hề phát hiện Phượng Tiên Nhã, thành viên thứ tư của nhóm đã biến mất trong không gian ảo cảnh này.
…
Tại thời điểm gần 2 phút sau đó.
“Hừm… thật sự là không có cách khác!”
“…T.. tho…a…”
Vô Thường bên vũng nước đang suy tư thì bất chợt một giọng nói không rõ ngữ nghĩa văng vẳng vang lên bên tai hắn, nó lập tức khiến hắn nhíu mày nặng.
“Là mày sao? Chẳng lẽ đã có chuyện?”
Vô Thường rất nhanh đã xác định đó là âm thanh của Vô Thường kia, và hắn cũng biết, chỉ khi có chuyện gì đó quan trọng hoặc muốn nói thì Vô Thường kia mới cố gắng đánh thức hắn trong trường hợp này.
“Bỏ đi, dù gì cũng đã không có cách, ta đến lúc cũng phải thoát ra”
Quyết định rất nhanh, Vô Thường tức thì đứng dậy, dự định đảo mắt nhìn ba người Quan Vũ một chút rồi đưa ý thức rời khỏi ảo cảnh để xem Vô Thường kia có gì muốn trao đổi hay nhắc nhở, thế nhưng khi nhìn xung quanh hắn lại không thể phát hiện Phượng Tiên Nhã ở bất cứ chỗ nào trong ảo cảnh, điều này tức khắc khiến gương mặt hắn trở nên vô cùng biến sắc.
Bốn người cùng xuất hiện trong ảo cảnh do ảo giác tạo ra, một người tự dưng biến mất thì chỉ có duy nhất hai nguyên nhân, là đã chết hoặc được người đánh thức. Phượng Tiên Nhã đột nhiên biến mất, Vô Thường tuyệt đối không bao giờ tin là có người đánh thức nàng dậy, vậy thì chỉ còn lại một lý do mà thôi, một lý do mà chỉ cần nghỉ đến cũng đã khiến tim hắn thắt lại đau đớn thêm một lần nữa.
-Không!
Hét lớn một tiếng hối tiếc đau thương làm hai người Quan Vũ và Mị Ảnh Lam giật mình nhìn sang. Vô Thường nhắm chặt mắt tập trung, thực hiện tiến trình quay trở về thực tại.
Đồng thời đúng ngay lúc này, một âm thanh gào thét to lớn của Vô Thường kia cũng vang vọng càng thêm rõ trong đầu hắn.
“Thoát… mau…s…”
“Thoát mau… tê… súc…”
“Thoát ra mau tên súc sinh, súc sinh, súc sinh…”
“SÚC SINH!”
Âm thanh như mắng, như chửi, như bi thương, tất cả chúng trộn lại với nhau tạo ra một cảm xúc khó có thể nói lên lời trong đầu Vô Thường.
-Ngòm… ngoằm… grừ… gừ…
-Gư… gừ… ngoàm…
Ý thức chỉ vừa thoát khỏi ảo giác, quay trở về thực tại, bên tai Vô Thường ngay lập tức truyền đến một chuỗi các âm thanh như có con vật nào đó, không, đúng hơn là một đám con vật gì đó đang ăn, thậm chí là tranh giành nhau miếng ăn mà phát ra từng tiếng gầm gừ hung dữ.
Nghe vậy, Vô Thường biết tình hình rất không ổn nên cấp tốc mở mắt ra, sức mạnh cũng đã được điều động quanh người, chỉ cần vừa nhìn thấy bất cứ một sinh vật nào lạ mặt liền hóa trúng thành tro bụi, bất chấp việc sử dụng toàn bộ sức mạnh của Linh Nhân cảnh một vạn sợi xích.
Thế nhưng khi hắn chỉ vừa mở mắt, một khung cảnh diễn ra ngay trước mắt hắn lại lập tức khiến hắn lâm vào tình cảnh vừa có sự tức giận, tự trách, vừa có đau đớn, bi thương tràn ngập.
Nhóm bốn người Vô Thường lúc này là đang đứng im tại một chỗ chỉ cách vũng nước rộng 5m chừng 4m, cách những bông hoa vàng 12m, cách vài cây xanh là 8m. Khi Vô Thường mở mắt, bên cạnh hắn ở hai bên trái phải vẫn như thường lệ là Quan Vũ và Mị Ảnh Lam đang đứng thẳng, bất quá thì đôi mắt họ lại trống rỗng, vô hồn vì ý thức còn bị kẹt lại ở bên trong ảo cảnh.
Còn Phượng Tiên Nhã luôn đi trước người hắn chừng 1m lại không thấy, thay vào đó thì ở bên cạnh vũng nước 4m phía trước chợt xuất hiện ba con thủy quái có hình dạng tựa như chó, thân hình chúng chỉ cao bằng chó sói bình thường và đang cắn xé một đống thịt bầy nhầy không rõ hình dạng.
-…!!!
Gương mặt mếu máo lặng lẽ rơi xuống hai hàng nước mắt không thể kìm nén, Vô Thường chỉ tay về hướng ba con chó nước rồi động ý niệm. Tất cả mọi sinh vật trừ Mị Ảnh Lam, Quan Vũ và Phượng Tiên Nhã chỉ còn lại vài miếng thịt dính người trong phạm vi bán kính 1km đều bốc hơi tan biến mà không cần biết chúng mạnh mẽ cỡ nào, kinh khủng ra sao.
Vụt.
Thoắt một cái biến mất, Vô Thường đã đi đến bên cạnh Phượng Tiên Nhã vốn là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, thướt tha, nay lại chỉ còn một vũng máu, một cái xương tay nhỏ bé, một cái đầu nhưng chỉ còn có xương và vài miếng thịt đỏ còn dính lại, một con mắt, bất quá con mắt đen tuyền mê hoặc này là đang nằm ở dưới đất cùng với những vết cào cấu hay dấu răng tồn tại bên trên.
Tuy vậy nàng vẫn chưa chết, một Linh Nhân cảnh như nàng vẫn chưa chết bởi vì não bộ của nàng vẫn còn, nàng sẽ còn có thể níu kéo sự sống thêm được vài phút. Sinh mệnh của nàng mặc dù rất rất rất yếu nhưng vẫn chưa tắt hắn, bất quá cũng sẽ không lâu nữa, cao lắm chỉ là gần 3 phút nữa mà thôi.
-Ta… ta…
Quỳ thẳng người xuống bên cạnh, Vô Thường nhìn “Tiên Nhã tiểu thư” mà hắn vẫn thường hay gọi rồi khóe miệng cứ run lên, nước mắt rơi xuống.
Vô Thường, hắn một lần nữa lại để chuyện đó xảy ra, một chuyện mà Lâm Tĩnh Hoa đáng thương đã trải qua vì hắn. Hắn lại tiếp tục mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Quyết định sai lầm sau khi vui đùa với “Mị Ảnh Lam”, tự ý cắt giảm đi sức mạnh của bản thân xuống, hóa khả năng “con cưng thiên địa” thành người bình thường, Vô Thường ngu ngốc tự khiến bản thân không đủ năng lực để cảm ứng được một cách chính xác nhất các loại nguy hiểm tồn tại xung quanh.
Do thế, hắn đã không thể cảm ứng được cái vũng nước rộng 5m này thật ra là có chứa một loại quái thú kỳ lạ, mà khi bình thường thì chúng sẽ hòa tan vào nước, không tỏa ra sinh mệnh sự sống, không khiến bất kỳ một Tộc nào có thể cảm ứng được, nhưng nếu có khí tức sinh mệnh của Tộc nào đó bước đến gần phạm vi của bọn chúng, bọn chúng sẽ phóng ra một loại sóng tín hiệu tấn công trực tiếp vào não bộ của Tộc đó, đưa Tộc đó bước vào không gian ảo cảnh.
Tiếp đó thì việc đơn giản của bọn chúng chỉ là thoát ra khỏi vũng nước, từ từ thưởng thức những món ăn thịnh soạn đang ngây ngốc tại một chỗ.
Lúc này, cả bốn người Vô Thường đều trúng sóng tín hiệu, bị rơi vào không gian ảo cảnh của ảo giác do quái thú tạo ra. Theo nguyên lý, ba con chó nước đơn nhiên là phải phân chia nhau mỗi đứa một con mồi mà từ từ ăn xuống, không tranh giành nhau, và nếu một trong ba bọn chúng chọn Vô Thường, đưa nanh vuốt chạm vào cơ thể của Vô Thường thì Vô Thường sẽ lập tức thoát khỏi ảo cảnh để trực tiếp tiêu diệt bọn chúng.
Thế nhưng Phượng Tiên Nhã lại có Hoặc Thiên Thể, một loại thể chất có khả năng mê hoặc được vạn vật, bao gồm cả yêu thú hay quái vật. Vì vậy nên lúc chọn con mồi để ăn, ba con chó nước đều bị cơ thể nõn nà của Phượng Tiên Nhã mê hoặc, tất cả đều đồng loạt xông vào tấn công nàng, cắn xuống từng miếng Linh Giáp, nuốt xuống từng miếng thịt trắng tuyết của nàng, và cứ thế chúng sau khi giành giật đã đem nàng đến gần vũng nước khi nàng đã gần như không còn lại một phần mười khối thân thể nguyên vẹn.**
**Đã hiểu vì sao hai con đầu chó mình rết lựa chọn tấn công ba người Quan Vũ?
Đến khi Vô Thường thoát ra ảo cảnh, sử dụng Thần thông tiêu diệt chúng, Phượng Tiên Nhã còn lại chỉ là bấy nhiêu xương thịt.
Chỉ nghĩ đến những giây phút nàng phải chịu đau đớn, hắn đã không thể bình tĩnh hay kìm nén những giọt nước xấu hổ, tự trách và đau thương hối hận này.