Ba ngày hẹn với Nhược Gia Thủy trôi qua thì cũng rất nhanh khi mà mọi việc xung quanh Tam Hoa thôn đều đã không còn dính dáng đến hắn, hắn lần nữa đi đến trước cửa phòng của Nhược Gia Thủy gõ cửa.
- Cô chủ, thuộc hạ đã đến.
Nghe hắn gọi, Nhược Gia Thủy sau một lúc chỉnh sửa đồ quần áo, vật dụng cá nhân liền bước ra mở cửa.
- Đi, chúng ta quay về Nhược gia.
Chỉ là lạnh lùng nói một câu như vậy với Vô Thường, Nhược Gia Thủy đóng cửa phòng lại, rời khỏi phạm vi nhà của lão thôn trưởng.
Vô Thường phía sau dõi mắt nhìn nàng một chút rồi cũng vâng lời, đi theo bên cạnh nàng như một con cún con biết nghe lời. Với sức mạnh hiện tại của hắn mà nói, tốt nhất vẫn là nên đóng tốt vở kịch của bản thân, giữ vững kế hoạch lợi dụng tình cảm của Nhược Gia Thủy để được tự do.
Không lâu sau, một đoàn xe ngựa mang theo Nhược Gia Thủy và Vô Thường xuất phát từ Tam Hoa thôn chạy dọc về Lãng Thủy thành. Suốt hai ngày, hai đêm đường dài cưỡi ngựa, rốt cuộc hai người Nhược Gia Thủy và Vô Thường cũng đã có mặt tại Nhược gia.
Đến Nhược gia, Nhược Gia Thủy để Vô Thường ngồi ngây ngóc ở một chỗ, còn nàng lại cấp tốc chạy đến phòng Tứ thúc của nàng để hỏi thăm tin tức gia thế Vô Thường, sau đó lại chạy qua chỗ lão gia chủ gần đó bàn chuyện.
- Cháu gái yêu quý của ta, ngươi tìm ta lại có chuyện gì? Chẳng lẽ đã có tin tốt?!
Thu dọn một đống báo cáo cần được giải quyết đem cất đi vì Nhược Gia Thủy đến tìm, Nhược Vĩnh Khanh rót xuống hai ly trà ngon cho nàng và cho chính bản thân lão, lão có chút hưng phấn hỏi nàng.
Nhược Gia Thủy vừa rời đi ba ngày lại quay trở về, rất dễ khiến Nhược Vĩnh Khanh lầm tưởng đứa cháu gáu đã có tin mừng về kho báu vật mà lão đã giao cho nàng tìm hiểu tin tức.
Bất quá sự luôn mất lòng, Nhược Gia Thủy điểm đạm, đáng yêu, hai mắt to tròn lấp lánh nói với ông nội, biểu hiện là khác một trời một vực khi nói chuyện với Vô Thường.
- Dạ không, lần này cháu về là để đột phá Linh Nhân cảnh.
- Haizzz, cháu về đột phá vậy mà ta còn cứ tưởng…
Có chút thở khi lời Nhược Gia Thủy nói không như mong đợi trong lòng, thế nhưng rồi chỉ một giây sau lão lại sững người khi nhớ lại câu nói vừa rồi của cháu gái, mắt trợn lên đầy kinh ngạc khó tả nói.
- Cái gì!!! Cháu… cháu chuẩn bị đột phá Linh Nhân cảnh?
Dù biết Nhược Gia Thủy có thiên phú khủng khiếp với 92 sợi xích, dường như là người có thiên phú mạnh nhất Nam Vực nhưng mà lấy số tuổi 8 tuổi, đồng thời lại cũng đã kỹ càng đắp nặn căn cơ, thiên phú đã đột phá Linh Nhân cảnh thật sự là điều phải chấn kinh rớt hàm, trong lòng tràn ngập khó tin.
Nhớ năm đó hoàng đế Thủy Long Đại Đế Quốc, Lãnh Tích Long với thiên phú 88 sợi xích vì đắp nặn căn cơ hùng mạnh nên cũng phải đến năm mười một tuổi mới đột phá Linh Nhân cảnh, vậy mà bây giờ cháu gái Nhược Gia Thủy của lão lại chuẩn bị đột phá ở độ tuổi là 8, niềm vui mừng vô bờ, kích động kịch liệt hưng phấn của lão lúc này là quá lớn, nhất là khi tưởng tượng đến cảnh tượng cháu gái mình đứng đầu Nam Vực, không, đứng đầu cả Hải Hoàng tinh cầu, đi đến đâu người người cúi đầu khiếp sợ đến đó, vui mừng trong lòng lão lại thăng hoa đến một mức mà khó có thể diễn tả được.
- Dạ.
Nhược Gia Thủy mỉm cười rạng rỡ gật đầu.
Ngay lập tức Nhược Vĩnh Khanh đứng bật dậy mà vồ đến, bế nàng ôm gọn vào lòng, đôi môi sậm sậm, không hề có râu ria ở mép và cằm hôn lên trán nàng đầy yêu thương, quá đỗi vui mừng mà nói liên tục.
- Tốt, tốt, cháu ngoan rất tốt, tốt, rất tốt…
Vài giây sau lão buông nàng xuống rồi nói.
- Đi, ta đưa cháu đến Linh Lung Tháp để đột phá.
Trường hợp một người con cháu có thiên phú bình thường, dưới 70 mươi sợi xích ở trong Nhược gia đột phá là chuyện không đáng nhắc đến, đột phá ở đâu cũng được, nhưng là đối với con cháu có thiên phú 70 sợi xích trở lên muốn đột phá đều phải đến Linh Lung Tháp được kết nối với Nhược gia bằng một truyền tống trận bí mật để đột phá.
Linh Lung Tháp là một món linh cụ không những ở bên trong có được các tụ linh trận dày đặc, linh khí dồi dào trợ giúp các con cháu Nhược gia đột phá hoàn mỹ, mà nó còn là một linh cụ có khả năng che giấu khí tức đột phá và cả dị tượng khi đột phá chẳng hạn như sợi xích quá nhiều dẫn đến thiên địa cuồng bạo tăng phúc sức mạnh, hoặc sáng tạo Thần thông quá đỗi nghịch thiên sinh ra dị tượng hùng vĩ.
Nhược gia vốn là một gia tộc lớn có Đế cảnh thì tất nhiên kẻ thù, kẻ đối nghịch, kẻ tranh dành địa phận với họ cũng là rất nhiều, nếu không có Linh Lung Tháp giúp họ che giấu sự đột phá của các con cháu thiên tài có tiềm năng trở thành Tôn cảnh, Đế cảnh thì con cháu thiên tài sẽ rất dễ chết non dưới mưu kế của kẻ thù.
Còn nếu luôn có người vây quanh bảo vệ chu toàn cho con cháu lại khiến chúng trở thành “bình hoa trong phòng”, kinh nghiệm, tâm ý, các loại khả năng sức mạnh của chúng đều sẽ thua kém hơn rất nhiều so với lứa trẻ đồng lứa có trải qua phong ba bên ngoài mặc dù con cháu có thiên phú cao hơn.
Do vậy, Nhược gia cần phải che giấu thiên phú của con cháu thiên tài để giúp chúng tránh được tai mắt của kẻ thù, đạt được cơ hội dễ dàng ngao du bên ngoài đất trời mênh mông để có thể chui đúc, rèn luyện các loại sức mạnh của bản thân, sớm ngày ngạo nghễ đứng trên đỉnh thiên địa.
- Khoan đã Nội, cháu còn có điều này muốn nói.
Một bước cũng chưa từng đi, Nhược Gia Thủy ngước nhìn Nhược Vĩnh Khanh nghiêm túc nói.
Nhược Vĩnh Khanh nhẹ nhìn nàng cười hiền hòa hỏi.
- Cháu gái ngoan của Nội có gì thì cứ nói.
- Cháu muốn dẫn thêm một người đến Linh Lung Tháp để đột phá.
Rất gọn gàng, Nhược Gia Thủy trả lời.
- Là ai? Người ngoài tộc?
Nhược Vĩnh Khanh khẽ nhíu mày nặng hỏi.
Dựa theo lão thấy, trong Nhược gia hiện tại không có con cháu nào khác ngoài Nhược Gia Thủy đang trong giai đoạn chuẩn bị đột phá, vả lại Nhược Gia Thủy cũng sống rất độc lập trong Nhược gia, rất ít qua lại với con cháu cùng lứa, dù là với người anh trai duy nhất của nàng thế nên người mà nàng muốn mang đến Linh Lung Tháp tuyệt đối không thể là người trong gia tộc.
Việc mang người ngoại tộc đến Linh Lung Tháp, trợ giúp người đó đột phá đối với lão nói khó thì không khó, nói dễ cũng không phải dễ vì dù sao thì Linh Lung Tháp, một linh cụ thần kỳ như vậy dĩ nhiên không phải tài sản riêng của Nhược gia, muốn vào cần phải trả phí rất đắc.
- Là cận hầu của cháu.
Nhược Gia Thủy đơn giản trả lời. Điều này lập tức khiến Nhược Vĩnh Khanh ngỡ ngàng trong kỳ lạ.
“Cận hầu” Nhược Gia Thủy nói tất nhiên là ám chỉ tiểu oai nhi có độ tuổi xấp xỉ nàng vừa tuyển được không lâu trước đó, thế mà tiểu oa nhi như vậy lại cũng chuẩn bị đột phá giống nàng?
Nếu lúc này đúng trước mặt lão là người con cháu khác của Nhược gia chứ không phải Nhược Gia Thủy, lão có lẽ đã không một chút tin tưởng, trực tiếp cảnh cáo và đá đít ra ngoài, nhưng đây lại là Nhược Gia Thủy, đứa cháu gái từ nhỏ đã có đầu óc thông tuệ, rất hiểu chuyện và thông minh, đã từng có nhiều lần đưa ra sách lượt trợ giúp Nhược gia phát triển các mối làm ăn nên lão hoàn toàn tin tưởng lời nàng nói về vị “cận hầu” nhỏ tuổi chuẩn bị đột phá giống nàng.
Lúc này lão ngỡ ngàng, kỳ lạ chỉ là bởi tên cận hầu nàng nhắc đến là ai, làm sao lại có năng lực ở độ tuổi nhỏ như vậy mà đột phá, chẳng lẽ hắn có cùng thiên phú hoặc xấp xỉ thiên phú với cháu gái lão, nếu vậy thì hắn làm sao lại trở thành cận hầu cho Nhược Gia?
Phải chăng đây là một âm mưu? Nếu là âm mưu vậy thì...
Suy nghĩ lạnh nhạt trong lòng, Nhược Vĩnh Khanh vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh nói với Nhược Gia Thủy.
- Thân thế của tên cận hầu đó thế nào, cháu hẳn đã biết?
Theo như tính cách của Nhược Gia Thủy, Nhược Vĩnh Khanh tin rằng nàng vốn đã biết tất cả thông tin gia cảnh của vị “cận hầu” kia nên mới dám đề bạt vị “cận hầu” cùng đột phá, nhưng dù vậy thì lão vẫn hỏi thử để cho chắc, nếu thật đã có, lão cũng muốn nghe thử gia cảnh vị “cận hầu” này ra làm sao, tuyệt đối sẽ không có gia cảnh tầm thường.
Bất quá ngay khi Nhược Gia Thủy vừa đáp lời, nó lại như một gáo nước lã khiến lão tỉnh người hoàn toàn, sự cảnh giác và ác ý đối với Vô Thường càng thêm lớn mạnh.
- Cháu đã nhờ Tứ thúc điều tra gia cảnh hắn nhưng sau bảy ngày vẫn chưa xác định được rõ hắn từ đâu mà đến, cứ như là tự dưng xuất hiện trong thành vậy thưa Nội.
- Đã vậy vì sao cháu còn giữ hắn lại bên người? Chẳng phải cháu cũng đã biết là đối với loại người không rõ lai lịch này Nhược gia chúng ta không bao sử dụng rồi sao. Dù cho hắn có thiên phú tốt như thế nào thì theo ta nên diệt hắn đi để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhược Vĩnh Khanh nghiêm mặt nói. Trong lòng lão tự cho là Nhược Gia Thủy giữ tên “cận hầu” lai lịch bất mình này lại là vì xem trong thiên phú của hắn, nhưng mà với lão thì lòng người rất hiểm ác, tốt nhất vẫn là trảm thảo trừ căn để không hối hận về sau.
Nhưng mà khác xa với vẻ mặt nghiêm trọng của Nhược Vĩnh Khanh, Nhược Gia Thủy nghe ông nội nói thế liền bỗng mỉm cười tươi nói một câu đơn giản, ngắn gọn và thực tế.
- Cháu tin hắn không có ý đồ gì đối với Nhược gia chúng ta. Nội có thể kiểm chứng hắn.
Nhược Gia Thủy nói không sai, một vị Đế cảnh như Nhược Vĩnh Khanh chắc chắc có rất nhiều biện pháp khiến một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch phải bại lộ ý đồ nếu có.
- Tin tưởng đối với người tài là việc cần thiết để lôi kéo lòng trung thành của họ nhưng đừng nên tin tưởng lầm người. Được rồi, cháu nếu đã tin tưởng hắn thì đen hắn vào đây gặp ta.
Xoa đầu Nhược Gia Thủy nhắc nhở vài lời, Nhược Vĩnh Khanh liền ngồi xuống ghế chờ đợi tên “cận hầu” được Nhược Gia Thủy nhắc đến “dâng lên đến cửa”.
- Dạ, Nội đợi cháu một chút.
Cười ngoan hiền với Nhược Vĩnh Khanh một cái, Nhược Gia Thủy vội rời phòng chạy đến tìm Vô Thường.
Khoảng vài phút sau, đứng trước cửa phòng của Nhược Vĩnh Khanh, Nhược Gia Thủy lạnh mặt nói với Vô Thường một câu “sống, chết, tất cả tùy vào ngươi thể hiện”, sau đó nàng gõ cửa phòng báo hiệu với Nhược Vĩnh Khanh rằng người đã đến.
- Để một mình hắn vào.
Từ bên trong phòng vọng ra giọng nói trầm trầm, nghiêm nghị của Nhược Vĩnh Khanh. Nhược Gia Thủy nghe thế hiểu ý, nàng để lại một mình Vô Thường ngoài cửa rồi rời đi.
Vô Thường đứng nhìn căn phòng một chút, tiếp đó hắn nhẹ chỉnh sửa tư thế cơ thể rồi mạnh dạng bước đến, mở cửa phòng tiến vào bên trong.
- Ập!
Không một tiếng động, Vô Thường vừa bước vào thì cửa phòng cũng đã đóng chặt lại, nhốt kín hai người, một trung niên, một tiểu tử bên trong. Nhưng dĩ nhiên, Nhược Vĩnh Khanh là người có thể thấy rõ Vô Thường, còn Vô Thường nhìn Nhược Vĩnh Khanh chỉ như một làn khói ảo ảnh không rõ mặt mũi, hình dạng.
- Tiểu tử xin thỉnh an lão gia…
Nhược Gia Thủy đưa Vô Thường đến đây thì không có nói hắn sẽ gặp ai, thân phận gì, nhưng từ những thứ bên ngoài Vô Thường đang thấy, hắn biết trước mặt mình là một nhân vật có địa vị lớn trong Nhược gia, chắc chắn phải là bậc cha, chú của Nhược Gia Thủy, do vậy hắn lựa chọn gọi người là “lão gia”.
Về phần hắn, hắn tự xưng bản thân mình là “tiểu tử” mà không phải “nô tài”, “tiểu nhân” hay “thuộc hạ”, đó là một cách xưng hô có ý đồ thể hiện lòng trung thành và tính cách của hắn đối với Nhược Gia Thủy. Nếu lúc này vị lão gia trước mặt bất ngờ quát mắng hắn hỗn xược vì dùng từ “tiểu tử”, một cách xưng hô được cho là không được cung kính khi người có thân phận thấp hèn nói với bậc trưởng bối, lão gia, đại gia trong phủ, hắn chỉ đơn giản trả lời một câu “tiểu tử là người hầu của Thủy tiểu thư, mọi sự kính trọng lớn nhất đều giành cho Thủy tiểu thư nên lão gia có thể trách phạt ta vì tội xấc xược, nhưng dù có ép buộc ta thì ta cũng đều sẽ không hạ người trước một ai khác ngoài Thủy tiểu thư”, khi đó người ở trước mặt hắn chỉ cần là người có quan hệ tốt với Nhược Gia Thủy và có não, họ chắc chắn sẽ rất hài lòng với hắn. Và lúc ấy, hắn thành công được bước đầu tiên trong cuộc đối thoại căng thẳng, đầy ẩn ý sắp tới.
Bước đầu của hắn cũng sẽ có tỷ lệ thất bại nếu người trước mặt này có ác ý với Nhược Gia Thủy hoặc không yêu thường nàng, nhưng mà điều đó có lẽ không xảy ra vì với tính cách của Nhược Gia Thủy, nàng sẽ không bao giờ đem hắn đi gặp những người không hề tốt đẹp trong mắt nàng.
Bất quá thì đối với Nhược Vĩnh Khanh, lão lúc này đang bận chuyện tra xét gia thế Vô Thường nên cũng không để ý hắn xưng hô thế nào, miễn hắn không quá mức không có lễ nghi liền được. Xưng hô “lão gia”, “tiểu tử” còn nằm trong lễ nghi bình thường, hơi có chút kính trọng nên vẫn được lão chấp nhận.
- Nói cho ta biết họ tên đầy đủ của ngươi là gì?
Dưới góc độ của Vô Thường, môt giọng nói âm u, mờ mịt đến từ một làn khói hư ảnh đang uy nghiêm ngồi trên ghế bỗng vang lên, truyền vào tai hắn. Nó tựa như là một liều thuốc dẫn có tính kích thích dây thần kinh trả lời, khiến hắn nghe vào chỉ muốn nói toạc ra hết mọi sự thật về tên tuổi của mình.
Điều Nhược Vĩnh Khanh đang làm chỉ là một trong số các năng lực bên lề của Đế cảnh, nó đối với những người tâm trí không được kiên định, tâm can không vững chắc thì sẽ như liều thuốc mê hoặc buộc họ phải khai tất cả, còn đối với người tâm trí mạnh mẽ nó chỉ gây một chút khó chịu trong người.
Vô Thường, hắn tất nhiên là loại người thứ hai vì tâm trí hay cũng có thể nói là tinh thần, linh hồn của hắn rất mạnh. Tuy vậy, hắn vẫn lựa chọn cách trả lời khá thật thà.
- Vâng, tiểu tử tên đầy đủ là Nhậm Vô Thường.
Vô Thường bây giờ đã hiểu người trước mặt đang muốn điều tra thân phận của hắn, và hắn cũng đang có ý định trả lời một mạch về bản thân từ tên, tuổi đến nơi ở, cha mẹ là ai để biểu hiện rằng bản thân thông minh, hiểu chuyện, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì sẽ có tồn một số người không thích người bên cạnh quá thông minh vì họ sợ bản thân bị lép vế nên họ nhất định sẽ sinh ra lòng ghen ghét, ác ý với người bên cạnh. Vô Thường tất nhiên không muốn điều như thế xảy, thế nên hắn lựa chọn trở thành một con cừu ngoan, hỏi gì đáp đó trong cuộc trò chuyện.