Hơn một giờ sau, Vô Thường sau khi hỏi phòng của Nhược Gia Thủy từ thôn trưởng và nhờ thôn trưởng kêu gọi toàn bộ người dân món muốn có thức ăn đợi ở cổng thôn để chuẩn bị theo hắn tiến vào rừng tìm kiếm nguồn lương thực. Hắn bưng theo một mâm thức ăn năm món tiến đến trước một căn phòng nhỏ nhắn gõ cửa.
- Cộc cộc
- Cô chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị bữa sáng cho người.
Nói rồi một câu, Vô Thường để lại mâm thức ăn bản thân đã chu đáo chuẩn bị ở chiếc bàn đá gần căn phòng liền quay người đi nhanh.
- Két…
Đến khi Nhược Gia Thủy cùng một màu áo vàng nhạt đẩy cửa bước ra, Vô Thường đã không thấy tăm hơi đâu.
“Thơm quá”
Ngào ngạt trong mũi một mùi hương, Nhược Gia Thủy nhìn về mâm thức ăn đang tỏa lên từng làn khói trắng ấm nồng trong cơn se lạnh của mùa thu, đôi mắt màu đen tuyền nhưng lấp lánh ánh lam bạc của nàng khẽ nhíu lại cùng một nụ cười nhẹ trên trên khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp.
Chốc lát sau, nàng đi đến và ngồi xuống bàn đá thưởng thức từng món, từng món một,… cho đến lúc nàng ăn đã không thể ăn nổi nữa nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống từ miếng thịt, không bỏ sót bất cứ miếng thức ăn nào.
Ở cổng thôn.
Vô Thường nhìn gần trăm người có già, có trẻ, thậm chí cũng có cả trưởng thôn đứng ở bên trong với trên lưng mỗi người là một chiếc giỏ bằng tre nứa khá lớn. Hắn nói.
- Ngày hôm qua sau khi tiểu tử ta dạo một vòng ngoài của khu rừng nhỏ cách Tam Hoa thôn chúng ta chừng hai dặm về phía tây đã phát hiện được vài loại lương thực có thể giúp mọi người giải quyết được cơn đói. Tuy nhiên vì lúc đó ta không có thứ gì để chứa đựng nên về tay trắng, sáng hôm nay mới mạo muội nhờ thôn trưởng tập hợp mọi người đến đây để cùng tiến đến khu rừng đem chúng về.
Giọng hắn vừa dừng, một bà lão run giọng lên tiếng vội hỏi hắn.
- Cậu bé, điều ngươi nói có thật không vậy, chúng ta sẽ có lương thực sao?
- Nhìn tiểu tử ngươi nhỏ vậy thì làm sao mà có thể khiến chúng ta tin tưởng được đây? Mong ngươi trả lơi thành thật.
Một trung niên nam tử cũng cất lời nói.
Với độ tuổi của Vô Thường thật khó để mọi người có thể tin tưởng được những lời hắn nói. Do vậy, nghi ngờ là điều hắn có thể hiểu được ở mọi người lúc này.
Vô Thường xoay người bước đi và nói.
- Tin hay không tin, tiểu tử ta không thể dùng lời nói để chứng minh nên nếu các vị tin tưởng ta thì đi theo ta, không thì có thể quay về nằm.
Để giải quyết sự nghi ngờ, Vô Thường chỉ có thể làm như thế, ai đi thì đi, không đi thì thôi. Lòng tốt của hắn rất có giới hạn.
- Thôn trưởng, chúng ta có nên đi hay không?
Phía sau lưng hắn, một vị trung niêm vội hỏi lão thôn trưởng.
Lão thôn trưởng rất nhanh nói.
- Tiểu tử đó là người bên cạnh Thủy tiểu thư nên chắc hắn sẽ không có lừa gạt chúng ta đâu. Chúng ta phải toàn tâm toàn ý đi theo hắn, không thì mùa đông này chúng ta rất khó sống sót hoặc phải làm một cuộc di cư qua nơi khác sinh sống.
Điều lão thôn trưởng tin tưởng ở Vô Thường cũng không phải chỉ có bấy nhiêu mà là còn ở hành động của hắn vào đêm hôm qua và cả sáng nay. Bất quá lão không muốn nói nhiều, nói vài lý do chính đáng để mọi người đều tin tưởng Vô Thường theo lão là đã đủ để mọi người theo hắn tién vào rừng..
- Thôn trưởng đã nói vậy thì chúng ta đều tin tưởng tên nhóc này. Mọi người, chúng ta đi thôi.
- Được.
Cả đoàn người hô lên, tất cả đều bước theo phía sau lưng của Vô Thường, tiến đến khu rừng xanh xanh ở phía xa trước mắt.
Với tổng khoảng cách xấp xỉ là bốn dặm đường, đoàn người lại đi bộ từ từ vì bản thân họ yếu sức nên khi đến với địa điểm đã được Vô Thường đánh dấu ngày hôm qua thì thời gian đã trôi đến gần giữa trưa, mọi người trong đoàn lúc này ai nấy cũng đều rơi vào tình trạng đuối sức, đói lả người.
Bấy giờ khi thấy Vô Thường dừng lại, một nam tử vẫn còn da thịt khá đầy đủ sau khi dáo dác nhìn xung quanh một vòng trong lo lắng phòng trừ, sợ hung thú bất ngờ xông ra tấn công mọi người thì chợt hỏi Vô Thường.
- Đã đến nơi chưa hả tiểu tử? Nếu chưa thì chúng ta sợ phải dừng ở đây thôi. Tiến đến thêm nữa đã là khu vực hoạt động nhiều của hung thú, chúng nếu xuất hiện tấn công thì chúng ta sẽ chết hết mất.
Tiếp đó, một vị trung niên cũng đồng tình nói.
- Phải rồi, chúng ta lúc còn khỏe thì nào sợ chúng, chẳng là bây giờ đều suy yếu, một con sói chúng ta cũng không còn sức để diệt.
- Phải đó.
- Đúng vậy rồi.
- …
Mọi người dân còn lại đều hô lên đồng nhiệt. Giữa các mạng và nguồn lương thực không biết thật hay ảo, họ dĩ nhiên chọn cái mạng của mình.
Lão thôn trưởng cảm giác mọi người hoang mang, trong lòng lão cũng sợ khi đã đi quá sâu vào rừng. Lão đi đến nói với Vô Thường.
- Tiểu hữu, ngươi dừng ở đây…
- Ừm, đến nơi rồi.
Đoán trước được điều lão thôn trưởng sẽ nói, Vô Thường lập tức chặn lời. Sau đó hắn nhìn mọi người nói.
- Mọi người đừng sợ, khu vực này rất an toàn, hung thì dù có tàn bạo như sói, hổ, béo cũng chẳng dám bén mảng tiến đến.
Điều này Vô Thường nói tất nhiên là chuẩn xác. Hung thú hổ, beo, báo, sói, dã cẩu,… là dạng thú săn mồi dũng mãnh, dứt khoác và đầy sắc bén, nhưng bọn chúng cũng không có lá gan dám xông vào bầy người hay bầy trâu to lớn đang diễu hành vì chúng cũng sợ, sợ một mình bản thân không chống lại được mà chết. Đó cũng là lý do chúng luôn núp gần bụi cỏ, bụi rậm để quan sát, chờ đợi con mồi bị lạc bầy và tấn công.
Do vậy nên với số lượng gần trăm người ở đây, hổ, sói,… dù có vác mặt đến cũng chỉ có thể tiếc nuối trực chờ hoặc dời đi. Trừ phi thân hình chúng to lớn gấp bội người dân Tam Hoa thôn và đi theo bầy với số lượng lớn.
- Mọi người chú ý những cây leo dưới đất này.
Vô Thường tiến đến những mẫu dây leo của cây khoai lang rồi ngồi xuống giới thiệu với mọi người vì theo như Vô Thường biết, người của thế giới Tu luyện hoàn toàn không biết những cây khoai lang hay khoai mỳ, họ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của chúng, xem chúng như cây dại, cỏ dại không có gì đặc biệt.
- Đây là một loại cây có củ.
Vô Thường giơ củ nhỏ màu đỏ hồng lên cho mọi người cùng thấy.
- Những củ này nếu được chăm sóc kỹ sẽ có kích thước to lớn bằng hoặc hơn cả nắm tay của ta và hoàn toàn có thể ăn được nếu đem chúng nướng trên lửa, trong than hay luộc trong nước sôi. Đây sẽ là loại củ giúp mọi người qua được mùa đông năm nay. Mọi người trước hết cứ đem về ba mươi giỏ cây leo này, về đến thôn ta lại nói rõ ràng hơn.
Nơi này dù sao cũng là rừng, vả lại để có nguồn lương thục đủ nuôi sống vài trăm con người trong vài tháng thì với số lượng gần trăm con người này vẫn còn phải đi lấy dây khoai lang thêm vài đợt. Thế nên Vô Thường chỉ nói trọng điểm chính là chúng ăn được, còn lại như cách trồng, cách bón phận, cách nhân giống,… về thôn lại nói.
Vô Thường dứt lời, mọi người đều xoay mắt nhìn lão thôn trưởng thăm hỏi ý kiến. Trong lòng họ tất nhiên chỉ tin lão thôn trưởng chứ không hề tin Vô Thường, do vậy nên lão thôn trưởng đồng tình với ý của Vô Thường thì họ mới làm theo, còn không thì họ không làm.
Lão thôn trưởng lúc này chính là niềm tin, là bộ não của họ.
Hiểu được lòng mọi người đang mong chờ, lão thôn trưởng cũng không mấy đắng đo vì Vô Thường vốn là người của Thủy tiểu thư, lão vững giọng nói.
- Mọi người cứ làm theo đi. Ta rất tin tưởng tiểu hữu này.
- Vâng. Chúng ta cùng làm thôi mọi người.
Tổng cộng chín mươi lăm người có bao gồm cả lão thôn trưởng bắt đầu di chuyển, tìm kiếm các mẫu dây leo xung quanh mà đào xới luôn cả củ rồi bỏ vào ba mươi chiếc giỏ.
Vô Thường nhìn mọi người nói.
- Đây chỉ là loại cây thứ nhất thôi. Mọi người chia ra tầm bốn mươi người làm được rồi, số lượng còn lại theo ta đến loại cây thứ hai này.
Chỉ về bụi lùm toàn cây khoai mỳ, Vô Thường đi đến.
- Mọi người phân chia ra năm mươi người theo ta tiến lại đây với tiểu hữu.
Lão thôn thưởng nói với mọi người đang mò mẫm dưới đất, sau đó không lâu cùng năm mươi hai người đi qua chỗ của Vô Thường.
Khi năm mươi hai người đi qua chỗ hắn thì Vô Thường cũng đã vừa dùng con dao phây trộm được trong nhà bếp của lão trưởng thôn đào xong một gốc rễ, chặt một củ khoai mỳ đưa lên cho mọi người xem.
- Loại cây này cũng giống hệt dây leo kia, tuy nhiên nó lại chỉ ăn được khi đã hấp và chín.
Củ hay cũng có thể nói là rễ của cây khoai mỳ vốn có độc tố, do vậy thì ngoài phương pháp hấp chín và có thể thực hiện dễ dàng nhất thì không còn phương pháp nào khác tiện lợi hơn. Bất quá thì đây chỉ là củ khoai mỳ ở bên thế giới của hắn, còn ở bên thế giới Tu luyện có khi sẽ khác đôi chút vì dẫu sao hắn cũng chưa ăn lần nào.
- Được rồi, mọi người đào chúng lên, tìm những củ nào to như tế này hoặc hơn, nhỏ hơn chút xíu cũng không sao. Đây sẽ là loại lương thực chính trong những ngày sắp tới của mọi người.
Nếu không phải chỉ còn khoảng ba tháng nữa tuyết sẽ rơi thì Vô Thường cũng muốn mọi người Tam Hoa thôn gieo giống cây khoai mỳ để lấy nguồn lương thức, nhưng tiếc là thời gian lại không cho phép khi mà cây khoai mỳ cần 5-6 tháng mới có thể thu hoạch.
- Mọi người, chúng ta làm nhanh nào.
Lão thôn trưởng cất lời, năm mươi hai người lập tức phân chia mỗi người một cây đào bới.
Vô Thường tiến lại chỗ lão thôn trưởng nói nhỏ.
- Thôn trưởng, nếu như mọi người đã đào xong vùng khoai mỳ này nhưng còn trống giỏ thì hãy bỏ dây củ kia vào, mang về dây củ đó càng nhiều càng tốt. Ta đi sâu vào rừng thêm một đoạn.
- Không được đâu tiểu hữu, càng vào sâu bên trong lại sẽ có thêm càng nhiều hung thú, ngươi làm như vậy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Lão thôn trưởng nghe hắn nói liền hô lên ngăn cản.
Vô Thường nói.
- ¬Vậy thôn trưởng ngài nghỉ rằng năm con sói đêm qua là do ai giết?
Lão thôn trưởng khẽ nhíu mày trong tích tắc rồi đáp.
- Là ngươi, nhưng mà…
Mặc dù chuyện một tiểu tử giết năm con sói là quá mức khó tin, nhưng nếu nghĩ hắn là một tu luyện giả thì cũng có thể làm được bởi lẽ lúc lão còn trẻ cũng giết được hổ nên không quá khó hiểu. Bất quá nếu hắn nếu muốn tiến sâu vào rừng thì có đôi khi vẫn xảy ra bất trắc ngoài ý muốn, do vậy lão muốn ngăn cản.
Nhưng lão còn chưa nói hết câu thì Vô Thường đã nói.
- Tiểu tử ta tự có chừng mực, lát sẽ quay về.
Nói rồi hắn cũng không dòm ngó sắc mặt phản ứng của lão thôn trưởng mà quay người tiến sâu về phía trước.
- Ài…
Lão thôn trưởng nhìn hắn đi cũng chỉ biết lắc đầu thở dài một tiếng, tiếp đó cùng mọi người cực lực đào dây khoai, củ sắn cho vào giỏ càng nhanh càng tốt.
Vài phút sau, ở một đoạn đường 300m so với đoàn người Tam Hoa thôn, Vô Thường vừa đi, vừa ngó xung quanh lại vừa nghi hoặc tự nhẩm.
“Trong khu rừng này chắc chắn có một thứ gì đó, chỉ tiếc là ta nay đã khác xưa nên rất khó để có thể xác định nó là vật gì. Cảm giác quá đỗi mờ nhạt!”.
Ngày trước khi Vôn Thường còn sở hữu bán Thiên Địa Thể, mọi thứ bảo vật, tài nguyên, dược liệu, tất cả thứ liên quan đến thiên nhiên dù là nguy hiểm, cái chết hay điều có lợi đều rất dễ được hắn phát hiện ra. Nhưng bây giờ không có bán Thiện Địa Thể, không Siêu Nhân Tâm Đan, hắn dường như đã trở thành “phế nhân” theo một cách nghĩ nào đó nếu đem so với hắn ở thời điểm lúc trước.
May mắn một điều là hắn mặc dù đã không còn năng lực siêu phàm như xưa nhưng hắn vẫn còn đó một chút cảm giác mơ hồ, mờ nhạt đối với một số thứ quá tốt hay quá nguy hiểm. Có lẽ loại cảm giác này chính là thứ đã được hình thành trong vô thức nhờ việc hắn có hơn tám năm chung sống với cảm giác do Thiên Địa Thể mang lại. Đúng hơn, cũng có thể gọi nó là “thói quen”.
Không có thói quen đến từ Thiên Địa Thể, hắn có khi cũng chưa biết cây cỏ, đất đai bị mất sức sống.
“Ta cần vào sâu hơn nhưng xem ra phải để đến ngày mai rồi”.
Cảm giác của Vô Thường sẽ càng mạnh nếu hắn ở càng gần thứ tạo ra cảm giác cho hắn, và ngược lại, càng xa lại càng yếu. Tuy nhiên vì vấn đề lương thực của Tam Hoa thôn, hắn phải dời lại ngày mai.
Âm thầm lên kế hoạch, Vô Thường quay trở về.
Đến lúc khi hắn trở lạ nơi đoàn người thôn trưởng thì họ cũng đã vừa làm xong công việc đào rau lang, củ sắn và đang nghỉ ngơi, cũng như chờ hắn từ xa xa đi đến.
- Chúng ta tạm thời quay về bàn chuyện lương thực. Mai có lẽ lại phải đến.
Nói một câu đơn giản và cũng chẳng mong chờ được ai đáp lời vì vốn không ai muốn tin một tiểu tử như hắn trừ lão thôn trưởng, Vô Thường cứ thế hướng theo một đường thẳng đã được đánh dấu* từ trước để thoát khỏi khu rừng nhỏ, quay về Tam Hoa thôn.
*Vào rừng, không ai có thể đi được đường thẳng nếu không đánh dấu hoặc có lối mòn.
- Chúng ta cũng về thôi. Về để tiểu hữu bày cách cho chúng ta sử dụng những loại rau, củ này.
Vẫn như cũ, lão thôn trưởng là người lên tiếng để điều động mọi người đi về trước khi có những loài không mong muốn tiến đến và tấn công mọi người.
- Vâng thưa thôn trưởng.
- Mọi người cùng quay về thôi, chúng ta cũng đói lắm rồi.
- Quay về để xem tiểu tử này xử trí những loại cây kỳ lạ này như thế nào, thật sự có thể ăn chúng không a.
Gần trăm người cố gắng gượng người dậy, mỗi người vác một giỏ có nặng, có nhẹ đi theo lão thôn trưởng quay về.
Khi tất cả mọi người vừa về đến thôn, Vô Thường liền nhờ lão thôn trưởng kêu mọi người chuẩn bị hai mươi nồi cỡ lớn sao cho mỗi nồi có thể xếp vào hơn mười củ khoai mỳ và nước để đảm bảo khi hấp tất cả khoai mì đều chín đồng lúc chứ không “trên sống, dưới khét”. Tiếp đó mọi người cùng rửa đất cát trên khoai mỳ, gọt sạch vỏ để loại bỏ hết độc tố rồi cho nước giếng sạch vào ngâm để loại bỏ bớt nhựa độc bên trong.
Trong khoảng thời gian ngâm thì Vô Thường lại chỉ mọi người tạo ra hai mươi chiếc rỗ gỗ để làm công cụ trợ giúp cho việc hấp khoai mỳ. Chừng ba mươi phút sau, hai mươi nồi khoai mỳ cuối cùng cũng được lên lửa, dùng hơi nước từ nước được đun sôi dưới dáy nồi để hấp chín khoai.
Lúc này, trong sự chờ đợi đói khát của mọi người về thành quả họ kiếm được liệu rằng có đáp ứng được cơn đói của họ và gia đình. Vô Thường bước đến gần bờ sông để xem xét tình hình công việc đào đất của ba vị nam tử Hoành thúc, Nhiêu thúc, Tầm thúc cùng năm mươi người dân.