Dịch giả: Titan
Bên trong Lý gia trang viên, Lý Mậu Lâm cung kính đứng sau lưng phụ thân.
- Con có biết người nào ở trong động phủ kia không?
- Thưa phụ thân, theo lão Tam nói, người trong động phủ là đan sư Lục Cửu. Tuy vậy linh lực hội tụ đã qua hơn nửa canh giờ, ngoại trừ điều đó ra thì cũng không có gì khác thường, xem ra không phải là hắn đang đột phá đoán đan kỳ.
Mặt lão giả không lộ ra biểu tình gì, chỉ nhìn về hướng động phủ của Lục Bình, không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu, lão giả đột nhiên nói:
- Đem hộ phủ đại trận hướng động phủ khai một cửa, đem linh mạch trong phủ truyền qua đó một cổ linh khí.
Lý Mậu Lâm nghe vậy sắc mặt có vẻ kinh ngạc, có chút chần chờ nói:
- Phụ thân cần gì như vậy, hắn chỉ là một tên tán tu đan sư thôi, linh khí của linh mạch trong phủ một khi tiết ra, sợ rằng phải tích góp ít nhất một tháng mới khôi phục nguyên trạng, sẽ có ảnh hưởng đối với những tu sĩ của gia tộc. Huống chi Đình nhi cùng Trúc nhi mới vừa đột phá, chính là vào thời khắc mấu chốt cần đại lượng linh lực để củng cố tu vi...
Lão giả khoát tay áo một cái, nói:
- Một tháng cũng không trở ngại gì, cứ làm theo lời ta đi!
Lý Mậu Lâm thấy phụ thân tâm ý đã quyết, liền cáo lui xuống, chủ trì việc khai mở hộ phủ đại trận.
Lúc này Lục Bình đã liên tục bóp vỡ bảy trăm viên trung phẩm linh thạch. Linh lực khổng lồ tán ra, một phần bị hắn trực tiếp hấp thu luyện hóa chuyển thành pháp lực, phần lớn linh lực còn lại bị Lục Bình ngự sử Nguyên thần châu hấp thu, giúp hắn luyện hóa bản mệnh pháp khí.
Lúc này Nguyên thần châu giống như mười hai cái vực sâu không đáy, chẳng những xâm lược và thu hút hết linh lực từ linh thạch bị vỡ ra, mà còn không ngừng hấp thu linh lực bốn phía xung quanh, lôi kéo chúng tụ tập tới động phủ.
Lục Bình cắn răng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai viên linh thạch màu trắng sữa. Đây là do linh lực ứ tích đến độ cao dày mới có hiện tượng này. Và đó chính là hai trong bốn viên thượng phẩm linh thạch mà hắn trao đổi được trong giao dịch hội.
Lục Bình bất chấp đau lòng xót của, một trăm khối trung phâm linh thạch lại bạo tán ra. Tuy nói linh khí hùng hậu không khác gì một khối thượng phẩm linh thạch, nhưng trình độ linh lực tinh thuần ẩn chứa trong trung phẩm linh thạch thì vẫn còn kém xa.
Hai viên thượng phẩm linh thạch bị Lục Bình bóp vỡ, lượng linh lực khổng lồ cần để luyện hóa bản mệnh pháp khí tạm thời được hóa giải.
Lấy được cơ hội thở dốc, Lục Bình vội vàng đem một viên tam chuyển Hóa linh đan bỏ vào trong miệng. Đây là thứ hắn dùng một loại ngàn năm linh thảo có được ở giao dịch hội luyện chế bán bộ đoán đan kỳ đan dược dùng để khôi phục linh lực. Để lấy được đan phương của loại đan dược này, Lục Bình còn phải trả giá hai viên Dung huyết đan ở trong giao dịch hội đó.
Số lượng ngàn năm linh thảo sử dụng trong loại đan dược này chỉ có sáu cây, độ khó luyện chế cũng tương đương Trú Nhan đan. Bây giờ với thuật luyện đan của Lục Bình, một lò tam chuyên Hóa linh đan rất dễ dàng đạt tới thành đan suất tầng sáu. Hắn luyện chế loại đạn dược này vốn là trong những thời khắc mấu chốt dùng để cứu mạng, bây giờ lại cũng không kịp đắn đo nhiều như vậy nữa.
Tam chuyên Hóa linh đan vào miệng là tan ngay, ở trong bụng chuyển hóa thành một cổ pháp lực hùng hậu và thuần tịnh, bị Lục Bình nhanh chóng luyện hóa biến thành pháp lực tự thân.
Đây cũng chính là do Lục Bình tu luyện công pháp đặc dị, sử dụng loại linh đan này không chút cố kỵ. Nếu đổi lại là tu sĩ khác, ít nhất tu vi cũng phải đạt tới dung huyết điên phong mới có thể giá ngự cổ linh lực cực lớn này.
Mắt thấy linh lực trong động phủ lần nữa sắp khô kiệt, Lục Bình đang suy nghĩ có nên tạm thời ngưng quá trình luyện hóa Nguyên thần châu hay không. Hắn có thể chờ đến khi ôn dưỡng một thời gian rồi sẽ tiếp tục luyện hóa trở lại. Tuy làm như vậy, bản mệnh pháp khí của hắn khó tránh khỏi lúc điều khiển sẽ có chút tỳ vết, khiến cho bản mệnh pháp khí này vốn đã khó điều khiển thì lại càng thêm khó hơn. Ngoài ra, hắn còn phải tốn hao thời gian dài ôn dưỡng để tiêu trừ những ảnh hưởng xấu này.
Nhưng chính vào lúc ấy, hộ phủ đại trận của Lý gia trang viên đột ngột vận chuyển, hướng về phía động phủ mở ra một lỗ trống vô hình. Một cổ linh lực nồng đặc vượt xa so với ngoại giới mãnh liệt tuôn vào trong động phủ.
Giờ khắc này, tu sĩ ở trung động phủ ai ai cũng phát giác linh lực chung quanh bất chợt nồng đặc lên gấp mấy lần. Sau một trận ồn ào, chúng tu dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội. Họ bất kể vì sao Lý gia làm như vậy, đua nhau bắt đầu bế quan tu luyện.
Cổ pháp lực mãnh liệt và hùng hậu này mặc dù bị mọi người chặn giữ lại không ít để tu luyện, nhưng hơn phân nửa vẫn bị tòa động phụ nhất mực hội tụ linh lực nãy giờ thu nạp.
Mọi người khi bước vào tu luyện liền phát giác ra hiện tượng này, đua nhau mắng Lục Bình biến thái. Rõ ràng hắn chưa thành tựu đoán đan kỳ, vậy mà hết lần này tới lần khác làm ra động tĩnh không thua gì đoán đan kỳ tu sĩ. Có tu sĩ tâm tư linh xảo, âm thầm suy đoán, xem ra Lý gia mở ra hộ phủ đại trận và phóng ra linh mạch chi lực, có thể là liên quan tới vị đan sư thần bí này.
Điều này đối với Lục Bình mà nói thì chẳng khác nào đang ở trong tuyết mà mang đến tặng than sưởi ấm. Hắn không kịp cân nhắc dụng ý của Lý gia là gì, vội vàng vận dụng pháp lực tạm thời đầy đủ do tam chuyển Hóa linh đan mang tới, tiếp tục ngự sử Nguyên thân châu thu nạp linh lực, tăng nhanh tốc độ luyện hóa.
Một canh giờ lại trôi qua, vụ hội tụ linh lực càn quét toàn bộ Tam gia thành từ từ ngừng lại. Mấy ngàn tu sĩ của Tam gia thành rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hộ phủ đại trận của Lý gia lần nữa đóng lại trong tiếng động ầm ầm, linh lực phun ra tạm thời dừng lại.
Trong đám tu sĩ ở trong động phủ do Lý gia khách sạn cho thuê, khoảng thời gian hơn một canh giờ vừa qua có hiệu quả tu luyện cơ hồ đuổi kịp thành quả tu luyện trong mấy ngày. Đồng thời, chuyện này cũng khiến cho trình độ nồng đặc của linh lực ở khu vực này tăng lên và giữ vững trong thời gian dài, khiến cho trong thời gian rất lâu sau đó, động phủ của Lý gia được các tu sĩ của Tam gia thành rất thích thuê.
Điều này làm cho Lý đại chưởng quỹ kinh doanh khách sạn Lý gia kiếm được một số lớn linh thạch.
Lúc này Lục Bình đang ngồi xếp bằng ở động phủ, trong khoảng thời gian khôi phục này tiêu hao một lượng lớn pháp lực, đồng thời thần thức thấu vào trong tâm hạch không gian. Ở bên ngoài tám viên dung huyết châu do Lục Bình ngưng kết thành, mười hai viên Nguyên thần chầu lưu quang lấp lóe phảng phất như vệ binh tận trung thủ hộ vậy, đem tám viên dung huyết châu bảo vệ ở trung ương.
Nguyên thần châu chậm rãi xoay tròn bao quanh dung huyết châu, phảng phất như có sinh mạng vậy, không ngừng phun ra nuốt vào linh lực tinh thuần, cùng tương hợp với pháp lực tự thân của Lục Bình, đồng thời đem linh lực đã luyện hóa xong trả trở lại dung huyết châu.
Đến bước này, rốt cục xem như Lục Bình đã hoàn thành thành tựu bản mệnh pháp khí của mình. Mười hai viên Nguyên thần châu tạo thành nguyên thần đại trận xem như là công đức viên mãn.
Ngay tại lúc Lục Bình chuẩn bị từ nhập định khôi phục trở lại, thì phát hiện Nguyên thần châu sau khi bị luyện hóa hoàn toàn, một mực đem linh khí hấp thu trước đó trả lại cho hắn. Lục Bình vốn cho rằng điều này chỉ trong chốc lát là có thể hoàn thành, nhưng loại linh khí phản hồi này vô cùng tinh thuần, thậm chí bắt đầu liên tục không dứt. Hắn đành tiếp tục kéo dài thời gian bế quan của mình.
Để thành tựu bản mệnh pháp khí, mười hai viên Nguyên thần châu tổng cộng đã hấp thu bảy trăm trung phẩm linh thạch cùng hai khối thượng phẩm linh thạch, chặn giữ một phần linh lực của hai vị đoán đan chân nhân trong lúc đột phá đã hội tụ lại, và toàn bộ pháp lực thâm hậu của bản thân Lục Bình cùng dược lực một viên Tam chuyên Hóa Linh đan, thậm chí vào thời khắc tối hậu được Lý gia mở linh mạch ra toàn lực trợ giúp.
Trải qua những quá trình này, có thể thấy, bên trong mười hai viên Nguyên thần châu chứa đựng linh lực khổng lồ đến bức nào!
Linh lực khổng lồ này ở trong pháp khí bị pháp lực của Lục Bình từ từ luyện hóa, liền bắt đầu chậm chạp nhưng cuồn cuộn không ngừng trả trở lại cho bản thân hắn.
Đây vốn là hiện tượng bình thường sau khi thành tựu bản mệnh pháp khí, nhưng do Lục Bình thành tựu bản mệnh pháp khí quá mức đặc thù, vào thời khắc tối hậu luyện hóa cực kỳ gian nan, khiến cho quá trình trả ngược này kéo dài với thời gian gấp mấy lần bình thường.
Lục Bình phúc tới tâm linh bắt đầu bế quan, vừa ôn dưỡng pháp khí vừa tiếp tục tu luyện. Ba tháng trôi qua, cuối cùng linh lực phản bộ từ Nguyên thần châu kết thúc, nhưng hắn vẫn tiếp tục bế quan không tỉnh lại, bởi vì lúc này tu vi của hắn đã tăng lên đến dung huyết tầng thứ tám điên phong, chỉ còn cách một bước nữa là đến dung huyết tầng chín!
Lại ba tháng trôi qua, rốt cục căn cơ huyết mạch của Lục Bình bắt đầu mài đao sèn soẹt đối với Phong chúc tính bằng huyết mạch còn sót lại duy nhất trong cơ thể hắn.
Quá trình đột phá lần này không thuận lợi như trước. Vào thời khắc tối hậu, Bằng huyết mạch còn lại duy nhất đã ra sức chiến đấu với sức mạnh cực lớn. Nó ở trong huyết dịch cùng căn cơ huyết mạch triển khai tranh đấu. Vào giờ khắc này, huyết mạch của Lục Bình phảng phất như sóng biển đánh ngược trở lại nước chảy ra từ sông, rung chuyên mãnh liệt khiến cho thân thể của hắn đau đớn phảng phất như bị xé rách ra từng mảng vậy.
Lục Bình biết đây là chướng ngại cuối cùng để mình đạt tới dung huyết điên phong. Tương truyền lúc thất tổ khai thiên, người có thần thông cao nhất chính là Bằng lão tổ, cho nên trong thiên hạ vạn vật, ngoại trừ tu sĩ có căn cơ huyết mạch là Bằng huyết mạch ra, những tu sĩ khác khi dung hợp một đạo huyết mạch cuối cùng đều là Bằng huyết mạch. Đây là sự dung hợp huyết mạch khó khăn nhất. Vì vậy, có thể dung hợp Bằng huyết mạch để đạt đến dung huyết tầng chín được hay không, được tu sĩ xưng là chướng ngại cuối cùng để thành tựu đoán đan kỳ. Tu sĩ có dung huyết tầng chín cũng bị mọi người gọi là dung huyết điên phong tu sĩ, tượng trưng cho tư cách khiêu chiến đoán đan kỳ.
Thần thức của Lục Bình dung hợp trong căn cơ huyết mạch. Hắn tựa hồ cảm thấy một loại tức giận, tức giận vì bị mạo, dường như trước mặt căn cơ huyết mạch của hắn, những huyết mạch khác chỉ có thể cúi đầu chịu số phận bị diệt, bị thôn phệ.
Đây là một loại cảm giác cao cao tại thượng, một loại cảm giác trời sinh ra là đã cao quý, bất dung cho sự mạo phạm vậy.
Lục Bình vận chuyển “Bắc Hải thính đào quyết”, rốt cục căn cơ huyết mạch bắt đầu nhìn nhận lại đối thủ của mình. Sau đó, nó liền giương nanh múa vuốt lần nữa hướng Bằng huyết mạch cắn xé tới.
Lần này thì không có bất kỳ huyền niệm nào, căn cơ huyết mạch rốt cục dẹp sạch kẻ địch cuối cùng của mình. Toàn bộ linh lực bên trong Bằng huyết mạch bị căn cơ huyết mạch thôn phệ hết sạch. Chín viên dung huyết châu trong tâm hạch không gian từ từ ngưng kết lớn mạnh hơn lên, tăng thể tích cỡ một phần ba rồi mới ngừng lại.
Lục Bình há mồm phun ra một bụm máu tươi màu xanh, vẫn như cũ là huyết mạch phế khí đã mất đi tất cả linh tính không còn dùng vào được việc gì. Căn cơ huyết mạch của Lục Bình quả nhiên vẫn bá đạo như thường lệ.
Sau khi viên dung huyết châu thứ chín hình thành, mười hai viên Nguyên Thần châu đột nhiên rung lên, xoay tròn chung quanh Dung huyết châu với tốc độ đột ngột tăng nhanh. Từ từ, bên trong tâm hạch không gian xuất hiện một đạo khí tuyền qua nhàn nhạt, hấp dẫn linh lực trong nội thể của Lục Bình hướng nó hội tụ. Sau đó, linh lực bị huyết mạch luyện hóa, lại bị tâm mạch không gian hấp thu vào, góp phần làm cho chín viên dung huyết châu lớn mạnh hơn.
Đây cũng là một điều tốt của bản mệnh pháp khí: đối với bản thân tu sĩ, bản mệnh pháp khí có tác dụng tụ linh theo bản năng, vừa hữu ích cho tu sĩ tu luyện, vừa cuối cùng cũng ôn dưỡng tự thân.
Huyết dịch đi xuyên trong cơ thể Lục Bình, nhưng không còn là dòng sông nhỏ chảy xuôi giống như trước. Sau khi Căn cơ huyết mạch thôn phệ một loại huyết mạch dị chủng cuối cùng, đã trở thành một loại huyết mạch duy nhất của Lục Bình. Vào giờ khắc này, nó phảng phất đem linh tính của toàn bộ sáu loại huyết mạch khác cùng với hai loại Giao huyết mạch dung hợp được biến thành của riêng. Sau đó, nó ở trong huyết dịch của Lục Bình sống lại, sinh ra một loại biến hóa rất kỳ diệu, phảng phất trở thành một con sông lớn hạo hạo đãng đang, dùng bọt sóng hóa thành kèn hiệu, lấy sóng cuồng làm giọng ngâm dài, cuồn cuộn kéo về cửa khẩu phía trước.
Dung huyết tầng chín, giờ khắc này, khoảng cách với đoán đan kỳ không còn xa xôi nữa!