Dịch giả: Titan
Truyền tống trận pháp trong huyết động bắt đầu tan vỡ. Trận pháp dùng để cố định vách tường địa huyệt cũng bắt đầu bằng hủy. Toàn bộ huyệt động lập tức trở nên chao đảo sắp đổ sụp. Lục Bình phát hiện không xong, liền vội vàng đem Đại Bảo từ trong linh thú đại ra.
Chúng tu cũng phát hiện địa huyệt không ổn, mỗi người một thủ đoạn rối rít thi triển hướng chạy ra ngoài địa huyệt.
Tiếng vang “ùng ùng” truyền tới, địa huyệt bắt đầu sập đổ. Lục Bình cỡi trên người Đại Bảo, đụng một cái trên vách tường địa huyệt, một người một thú tức thì không thấy bóng dáng.
Trong một rừng cây nhỏ, mặt đất đột nhiên nổ tung, một thanh phi kiếm màu xanh thoát ra từ trong bụi đất, hướng bốn phía quét ngang một vòng. Lục Bình nắm Đại Bảo mình đầy bụi đất từ lòng đất chui ra.
Lục Bình thấy rõ ràng bốn phía không có nguy hiểm tồn tại, hắn vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của Đại Bảo, nói:
- Lần này đã chuẩn bị xong cho người dùng huyết châu, hơn nữa còn từ xuyên sơn giáp yêu thú, trở về đột phá cho thật tốt, để lần sau không được độn thổ đến nửa đoạn thì linh lực không còn nữa.
Lúc này Đại Bảo nằm yên trong tay của Lục Bình giống như một khối thịt vụn lớn. Lục Bình không ngờ tới cái một địa huyệt phong bế này được xây ở một nơi sâu cách mặt đất đến mười mấy trượng. Đại Bảo mang theo hắn độn thổ hao phí linh lực vốn là lớn hơn, lần này còn cách mặt đất mấy trượng, linh lực đã tiêu hao hết, một người một vật cứ bị mắc kẹt trong đất.
Lục Bình không thể làm gì khác hơn là dùng Thanh Hàm kiếm từ trong lòng đào đất thành hang động chui ra khỏi lòng đất.
Thần thức của Lục Bình ở trong rừng cây lan tỏa ra, phát hiện nơi này không ngờ ở trên một đảo nhỏ, bốn phía không người. Lục Bình đem Tường Vân đầu dưới chân bao phủ bản thân lại, nhìn giống như một đóa mây trắng, từ từ bay lên trên bầu trời.
Ở trên bầu trời nhìn rộng ra, Lục Bình phát hiện đảo nhỏ này nằm hướng đông nam của Tam gia đảo. Nơi này các đảo nhỏ bày ra khắp nơi, không ngờ Tam gia đảo lại cử hành giao dịch dưới lòng đất ở chỗ này.
Cách rừng cây nhỏ không xa còn có một gò đất thấp, lúc này đang bị đổ sụp vùi lấp, xem ra phía dưới chính là chỗ của địa huyệt.
Đang lúc này, mười mấy tu sĩ chật vật đột nhiên chui ra từ lòng đất. Có mấy người lập tức ngồi xếp bằng khôi phục linh lực. Mấy người khác lại cảm thấy nơi đây không thể ở lâu, định rời đi trước rồi hắn hay.
Đang lúc này, cách đó không xa một pháp khí hình đột nhiên từ dưới đất chui lên. Trên trường toa có mười mấy tên tu sĩ phi thân xuống, mười mấy tu sĩ lướt đi, nhìn qua phảng phất như là mười mấy tên này đang mai phục mấy chục tên tu sĩ vừa chui lên vậy
Trên thực tế đúng là như thế, trong địa huyệt có gần trăm tu sĩ trong lúc hỗn chiến đã có gần hai mươi người bỏ mạng. Trừ nhóm mười mấy tên tu sĩ ngay cả Tất chân nhân cũng dám tính kế đưa vào tròng, có khoảng bốn năm mươi người từ chạy ra khỏi lòng đất. Hơn nữa, phần lớn pháp lực của những người này cũng tiêu hao hầu như không còn.
Nếu không phải có thuật độn thổ của Đại Bảo giúp một tay, chỉ sợ Lục Bình cũng sẽ hao phí một lượng lớn linh lực mới có thể thoát thân khỏi địa huyệt.
Trong nháy mắt, tu sĩ lao ra từ lòng đất bị đánh chết mười người. Các tu sĩ còn sót lại tụ chung một chỗ, miễn cưỡng ngăn cản tu sĩ từ trong trường toa phóng ra.
Đang lúc Lục Bình do dự không biết là mình có nên cứu trợ nhóm bốn mươi tên tu sĩ bị mười mấy người kia vây công hay không, thì một đạo hỏa liên đột nhiên đưa ra từ sau lưng hắn, lặng yên không tiếng động cuốn tới hướng hắn.
Lục Bình dĩ nhiên sẽ không để cho nó cuốn đi. Thanh Hàm kiếm chém một nhát về phía sau, hỏa liên dài mấy trượng bị chém thành hai đoạn.
Tuy nhiên, hòa liên bị cắt ra vẫn lẩn quẩn như củ, hướng Lục Bình kéo thắt tới. Hắn đưa tay chỉ một cái, một dòng nước đánh vào hai đạo hòa liên. Nước lửa đánh nhau. Tiếng nổ truyền tới từng trận. Trên bầu trời tạo thành một đoàn sương trắng nồng đậm.
Thần thức Lục Bình quét ngang, vẫn không phát hiện người đánh lén ở chỗ nào. Ngay lúc này, một tôn đại đỉnh xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Bình, lấy thái sơn áp định chi thế ập xuống người hắn.
Lục Bình tại sát na cự định xuất hiện, đã nắm bắt được nguồn gốc linh lực ba động, đối với cự định trên đỉnh đầu không thèm quan tâm, tay phải chỉ một cái, Thanh Hàm kiếm trên trời phát ra một tiếng rít, mấy trăm đạo kiếm quang chia ra một đạo bóng kiếm thật dài, đâm tới người đánh lén.
Mắt thấy Cự định sắp rơi xuống tới nơi, thì ở một bên của cự định đột nhiên xuất hiện một cái cự ấn vuông vức, tạt ngang hướng cự định đụng mạnh.
Trong tiếng nổ ầm ầm phảng phất như khiến tiểu đảo rung rinh theo, mọi người đang chém giết cũng không biết tình huống rốt cuộc là gì, rối rít ngưng tay, lui sang một bên nhìn lên bầu trời.
Cự định tuy là pháp khí thượng cấp, nhưng các loại đan đỉnh vốn là pháp khí đặc thù, một món cự định pháp khí thượng cấp nếu ở trong tay đoán đan chân nhân, uy lực như một pháp bảo.
Nhưng “Sơn Băng” của Lục Bình không phải yếu, từ Thâm hải ngân trầm thiết luyện chế mà thành đỉnh cấp pháp khí, có tiềm chất lên cao thành pháp bảo, lại là chủ động lao tới đụng ngang, nên chỉ cần một cú đánh là đem cự đỉnh đánh bay đi.
Người đánh lén Lục Bình là tu sĩ số 72, người này kinh ngạc trước kiếm thuật cao siêu của Lục Bình, đang toàn lực ngăn trở Thanh Hàm kiếm của hắn đột kích. Lúc này cự đỉnh bị “Sơn Băng" đánh bay. Tu sĩ số 72 thốt nhiên không kịp phòng bị, thần thức trầm xuống, trên tay nhất thời chậm nửa nhịp. Thanh Hàm kiếm nhân cơ hội đó kích vào. “Xuy xùy” một tiếng, đấu bông màu đen bị cắt rách. Lục Bình nhanh như chớp mắt liếc một cái, sa y màu bạc che dung mạo tu sĩ nhanh chóng lộ ra, cản trở thần thức của hắn.
Nữ tu!
Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng diện mạo, nhưng cũng không làm trở ngại Lục Bình phán đoán giới tính của kẻ này.
Lục Bình không nghĩ tới người này lại là một nữ tử! Hơn nữa có thể còn là một luyện đan sư, dù sao tôn cự đỉnh kia là một cái thượng cấp luyện đan lô.
Thanh Hàm kiếm của Lục Bình rung lên, muốn vít đi khăn che mặt của nữ tu sĩ kia. Lúc này đột nhiên từ sau lưng tu sĩ bay tới hai món pháp khí đỉnh cấp, cản trở Lục Bình thật gắt. Thì ra là tu sĩ trên tiểu đảo phát hiện Lục Bình đại chiến thượng phong, vội vàng phái ra hai người tiến lên trợ công, cũng vừa đúng lúc đem Thanh Hàm kiếm của hắn ngăn trở.
- Hừ!
Bị Lục Bình cắt rách đấu bồng, tu sĩ kia hừ lạnh một tiếng. Lục Bình cảm giác có một vật bén nhọn hướng vào đầu, xuyên thấu qua thần thức hắn, phảng phất có một loạt cảm giác xé toạc đi vậy.
Thần niệm công kích thuật!
Người này rõ ràng chẳng qua là dung huyết điên phong tu vi, nhưng lại nắm giữ công kích thuật chỉ có thần niệm mới có thể tu luyện thành công. Người này thần thức kém xa Lục Bình, nhưng lại ngưng luyện vô cùng, so với thần niệm cũng không kém bao nhiêu, vượt xa trên Lục Bình.
Lục Bình chợt hiểu ra, xem ra người này tu luyện một loại bí thuật có thể khiến cho thần thức ở dung huyết kỳ liền hóa thành thần niệm. Vì vậy thần niệm người này ở chất tuy là không phân cao thấp cùng thần niệm đoán đan chân nhân, về lượng thì lại kém quá xa. Khó trách trong địa huyệt, người này có thể gắn vào người Lục Bình truy tung lạc ấn, khiến hắn cho rằng đối phương là một vị đoán đan chân nhân giả trang lẫn lộn vào trong địa hạ giao dịch hội, giả Theo để ăn thịt cọp.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Lục Bình đã suy nghĩ minh bạch tiền nhân hậu quả, biết trước mắt chuyện này đoán đan chân nhân không tham dự, nhất thời yên lòng. Lục Bình thu hút thần thức của mình lại, trong người lần nữa tạo ra một đạo thần thức tường.
Mặc dù thần niệm trùng kích của đối phương đánh vào như sâm xét, đem phòng tuyến cấu trúc từ thân thức của Lục Bình đột phá hết tầng này đến tầng khác, nhưng cuối cùng vì lực chưa đủ nên bị hắn chắn hắn bên ngoài thân.