Dịch giả: Titan
Cẩm công tử tuy là lấy một chống hai, nhưng Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm tự người nào nấy đánh. Hơn nữa, Cẩm công tử kiếm thuật cao siêu, hai người ngăn cản cực kỳ chật vật.
Bị pháp lực thu hút, mười hai viên minh châu bắt đầu chậm rãi hướng Cẩm công tử bay tới.
Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm nhìn nhau một cái. Dù trong ánh mắt hai người đều lộ về đề phòng, nhưng họ vẫn nhanh chóng hợp lại một chỗ, phối hợp lẫn nhau cùng chống đỡ Cẩm công tử.
Lục Bình tu luyện Bắc Hải thính đào quyết”. “Thiên đội tuyết kiếm quyết được bộ công pháp “Bắc Hải thính đào quyết” thần kỳ chống chịu, ở giữa không trung cuốn lên từng đạo kiếm lãng màu xanh.
Âu Dương Duy Kiếm tu luyện Phù điêu quyết” là bộ chân truyền đệ nhất của Huyền Linh phái. Mười tám đường “Phong lưu khoái hoạt kiếm” đạo này tiếp theo đạo khác, hóa thành mười tám loại lưu phong khác nhau: thanh phong kiếm, vi phong kiếm, hàn phong kiếm, liệt phong kiếm, cuồng phong kiếm, toàn phong kiếm, bạo phong kiếm...
Phong giúp lãng thế, lãng lộ phong uy! Gió giúp thế sóng, sóng lộ uy của gió!
Hai người vốn là những kẻ có thiên phú phi phàm về kiếm thuật, lần đầu tiên phối hợp, không ngờ vừa ra tay đã vô cùng ăn ý. Cục diện của hai người đang ở thế bị động, nhưng sau khi phối hợp với nhau lập tức đã lật ngược tình thế, dần dần kiếm thuật của họ đã ngang hàng với kiếm thuật của Cẩm công tử.
Lần này Cẩm công tử cuối cùng cũng lộ ra chút kinh ngạc, kiến thức hợp lại, hướng hai người phản công.
Thật ra không chỉ mình Cẩm công tử hiển nhiên kinh ngạc, mà ngay cả Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm cũng có chút bất ngờ. Hai người không ngờ tới, kiếm thuật và công pháp của cả hai phảng phất như trời sanh ra là có thể phối hợp lẫn nhau vậy, không ngờ vừa ra chưa tập luyện gì với nhau mà đã đạt trình độ ăn ý như vậy.
Cẩm công tử gia tăng thế tấn công. Hai người tạm thời đều đem nghi vấn giấu trong lòng, toàn lực chống đỡ sự công kích của Cẩm công tử.
Vào lúc này, vậy chung quanh mười hai viên minh châu là một thế giới kiếm quang. Không ít tu sĩ tuy vẫn đối với mười hai viên bảo châu ở không trung nhớ mãi không quên, định đục nước béo cò, nhưng mỗi khi có người tiến vào cái phiến kiếm thuật thế giới này, thì vô biên kiêm hải, vô số kiêm ngư, vô hình kiếm phong liền ào ạt vọt tới người đến.
Phàm là tu sĩ tiến vào trong đó, tuyệt đại đa số chỉ để lại một tiếng kêu thảm liền không còn thanh âm hay khí tức gì. Tu sĩ có thực lực đầy đủ, hơn nữa nhìn thấy thời cơ mau, khi vừa tiến vào trong lập tức lui về phía sau thoát được, nhưng cũng không tránh khỏi bỏ đi một ít linh kiện trên người, bộ dáng vẫn còn vô cùng sợ hãi vậy.
Tràng diện ba người đánh nhau rốt cục đã gây sự chú ý của những thế lực khác. Ngay lập tức có năm, sáu tu sĩ dung huyết chín tầng tu vi, toàn thân khí tức hối sáp khó dò hướng tới ba người.
Cẩm công tử đối với hoàn cảnh chung quanh tự nhiên là nắm bắt rõ ràng nhất. Y cười “Ha ha” một tiếng, nói:
- Bổn công tử hôm nay thật là tận hứng, tuy vậy người làm mất hứng đã đến rồi. Bốn công tử đi trước một bước, đợi đến khi hai người ngươi kết thành kim đan, bọn ta sẽ tái đấu một trận nữa.
Cẩm công tử nói dứt lời, liền thu hồi trường kiếm về, kiếm ngư ngất trời hướng theo mười hai viên bảo châu mà truy đuổi.
Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm lập tức cũng phát giác tình thế bốn phía. Thanh Hàm kiếm của Lục Bình bay ra, một con thủy giao màu xanh lam đỉnh đầu có một cái độc giác, cũng hướng bảo châu đuổi theo.
Âu Dương Duy Kiếm cũng không cam yếu thế. Trong tay hắn, Lưu Phong kiếm dụng ngược lên, xoay tròn một trận, bọc theo một trận gió lốc cũng hướng bảo châu đuổi theo.
Ba người ầm ầm chạm vào nhau ở trên không trung. Mười hai viên bảo châu có sáu viên bị kiếm ngư đây về phía Cẩm công tử. Cấm công tử đem bảo châu cấm trong tay rồi cũng không dừng lại, trường kiếm hướng về phía sau ngăn lại. Hơn sáu trăm đạo kiếm ngư đem y bao bọc ở chính giữa. Trên không trung tạo thành một con cự hình đại ngư kim quang lặp lòe. Cái đuôi của con cá lớn này hướng về phía sau vẫy một cái, hướng ra phía ngoài bay nhanh đi, dọc đường tu sĩ không người nào dám ngăn cản.
Thủy giao của Lục Bình há miệng cắn giữ ba viên bảo châu, ở giữa không trung vẻ ra một đường cong ưu mỹ, hướng Lục Bình quay trở về. Luồng gió lốc của Âu Dương Duy Kiếm cũng đem ba viên bảo châu khác cuốn vào trong đó.
Trên đường thủy giao quay về, một đạo gió nhẹ thổi qua, không ngờ lại đem vảy ở mặt ngoài của thủy giao tách bong ra từng mãnh, bọt nước văng khắp nơi.
Lục Bình cười lạnh một tiếng, thầm nói: ta biết là ngươi sẽ có ngón này.
Sau khi Cẩm công tử rút đi, Âu Dương Duy Kiếm trước tiên xuất thủ đánh lén Lục Bình, “Vi phong kiếm” trong “Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm” hướng thủy giao do Lục Bình ngưng kết thành đánh tới.
Khi thủy giao sắp bị Vi phong kiếm phá hủy, thủy giao của Lục Bình đột nhiên nổ tung, từ trong đó bay ra ba con linh xa. Đang khi Âu Dương Duy Kiếm bị sửng sốt, ba con linh xà này mỗi con ngậm một viên bảo châu rồi bay trở lại trước người Lục Bình.
Lục Bình vung tay lên, Tam linh đã biến mất không thấy đâu nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Duy Kiếm cười cười.
Âu Dương Duy Kiếm nhất thời cảm giác không ổn. Hai đạo châm hình pháp khí rất nhỏ đã lặng yên không tiếng động phá không bay tới.
- Chỉ là trò cỏn con này sao?
Âu Dương Duy Kiếm khinh thường đem Lưu Phong kiếm chém ngang phải trái. “Tranh tranh” hai tiếng truyền tới. Bích Huyết châm “lệ bất hư phát” (chưa từng đánh trật) của Lục Bình đã bị Âu Dương Duy Kiếm cản lại.
Đang lúc Âu Dương Duy Kiếm ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lục Bình thì một tiếng kêu cao vót truyền tới. Không biết từ lúc nào, một con chim màu xanh khổng lồ hai cánh giang ra rộng đến bảy tám trượng không biết từ lúc nào đã xông vào luồng toàn phong của Âu Dương Duy Kiếm.
Một trận thanh âm “Đinh đinh” truyền tới. Con chim khổng lồ đã lần nữa công phá gió lốc ngăn trở, cự trảo màu xanh nắm thật chặc ba viên bảo châu, hướng Lục Bình cố gắng bay đi.
Lục Bình nhìn ra Thanh Loan điểu khi bay ra khỏi cơn lốc kiếm của Âu Dương Duy Kiếm đã bị thương. Vào thời điểm Âu Dương Duy Kiếm hướng Thanh Loan điểu đánh tới, Lục Bình đã vừa dùng Thanh Hàm kiếm hướng Âu Dương Duy Kiếm tấn công, đồng thời Tường Vân đầu xuất hiện dưới chân, nhanh chóng tiến lên tiếp ứng Thanh Loan điểu.
Âu Dương Duy Kiếm bị Thanh Hàm kiếm của Lục Bình ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem Thanh Loan điểu bị thương thu vào trong linh thú đại. Đồng thời Lục Bình cũng bỏ ba viên bảo châu khác vừa lấy được vào trong túi.
Lục Bình xoay người thu hồi Thanh Hàm kiếm, hướng Âu Dương Duy Kiếm cười một tiếng. Hắn thừa dịp mấy tên tu sĩ khả nghi còn chưa hình thành thế bao vây, ngự sử Tường Vân đâu nhanh chóng hướng ra bên ngoài trùng kích. Dọc đường có không ít tu sĩ có ý đồ ngăn trở, Lục Bình dùng Thanh Hàm kiếm bay trước mở đường, những công kích khác thì một mực dùng “Am thiên” phối hợp hộ thân cương khí đề kháng. Đảo mắt một cái, hắn đã đột xuất ra khỏi vòng vây, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Âu Dương Duy Kiếm sắc mặt tái xanh, đây là lần thứ hai y đã cùng Lục Bình đấu trí và đấu dũng rồi thua kém chỉ một chiêu. Y nhận thấy mình không phải là do tu vi không đủ, mà thật sự là do thiếu sự tính toán.
Âu Dương Duy Kiếm cũng không dám dừng lại quá lâu ở chỗ này, Lưu Phong kiếm thoáng một cái, cả người giống như cuồng phong quá cảnh, xông ào ào ra ngoài. Y hiển nhiên là muốn đem sự uất ức tràn đầy trong lòng phát tiết ra ngoài.
Cũng may là chúng tu kéo tới biết y không lấy được bảo châu, cho nên dọc đường cũng không có nhiều tu sĩ xuất thủ chặn lại. Âu Dương Duy Kiếm trong chớp mắt đã không thấy tung tích.
Mấy tên tu sĩ khả nghi chạy tới, trừ bản thân bọn chúng cũng không ai biết ai là nhân tu, ai là yêu tu. Họ liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi ẩn vào trong tu sĩ không thấy đâu nữa.
Ngay vào lúc này, Thất Tinh điện bay lơ lửng ở giữa không trung chợt vang lên một trận tiếng nổ ầm ầm. Đột nhiên nó chợt lóe sáng rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, vô luận là ở lại phụ cận, hay là ở xa xa ngước mắt nhìn đều như thế. Tu sĩ trong Thất Tinh thiên đều có một loại cảm giác buồn bã được mất khó dò.
Lúc này Lục Bình không có thời gian để ý tới chuyện đa sầu đa cảm nữa. Hắn thật vất vả lắm mới thoát khỏi sự truy sát của tu sĩ phụ cận Thất Tinh điện. Lục Bình cũng không cố gắng cùng đám người Thích Tử Thái hội hợp. Tại một góc vắng vẻ ở trong Thất Tinh thiên, Lục Bình nhìn thấy được Đại Bảo đã tới đó trước để tiếp ứng hắn.
Đại Bảo lúc này thân hình tuyệt đối có thể sánh với một con heo rừng!
Lục Bình cũng không khách khí, đặt mông ngồi lên trên người của Đại Bảo. Đại Bảo đầu hướng xuống đất chúi mũi một cái, Lục Bình liền cùng Đại Bảo tới một huyết động đã chuẩn bị sẵn trong lòng đất.
Cái huyệt động này hiển nhiên là Đại Bảo mới vừa khai mở đào ra. Đào động đối với Đại Bảo mà nói thì là việc làm đắc tâm ứng thủ.
Lục Bình đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ rõ ràng là không thành tỷ lệ với cái thân thể béo mập của Đại Bảo, rồi ngồi tĩnh tọa trên tụ linh bộ đoàn bắt đầu khôi phục pháp lực.
Sau nửa ngày, Lục Bình khôi phục pháp lực, mở mắt thấy Đại Bảo đang nhàm chán ỷ lại nằm phục trên mặt đất ngủ, không khỏi tức giận nói:
- Ngươi là cái thằng lười, không biết cảnh giác một tí gì. Nếu để cho người phát hiện được cái huyệt động này, thừa dịp chủ nhân ngươi là ta đây tĩnh tọa mà đánh giết vào, nói không chừng chúng ta sẽ thành thịt trên thớt của người ta mất.
Đại Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nghe Lục Bình chửi mắng một trận, nhất thời kháng nghị, kêu “Chị chi loạn cả lên, ý nói cái động do nó đào tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện.
Lục Bình cũng biết Đại Bảo thật ra là một yêu thú tinh minh, nếu không hẳn sẽ không tốn hao khí lực cực lớn đem một con Tâm Linh thử tu vi phổ biến chỉ luyện huyết trung kỳ bồi dưỡng đến dung huyết tầng hai như vậy. Chỉ đơn thuần nhìn cách nó lựa chọn địa chỉ để khai mở huyệt động, tuyệt đối là hoang vu tĩnh lặng. Hơn nữa, cộng thêm độn thổ thiên phú của nó, tu sĩ tầm thường tuyệt đối không cách nào phát hiện bọn họ. Lục Bình tuy biết vậy, nhưng chính là muốn cho nó tùy thời tùy khắc không được khinh thường mà thôi.
Ném một viên Huyết linh đan đặc biệt luyện chế cho Đại Bảo cho nó ăn. Đại Bảo bây giờ đã sắp đột phá đến dung huyết tầng ba, là một linh sủng có tu vi thấp nhất trong số thủ hạ của Lục Bình. Tuy vậy, Đại Bảo cũng không thèm để ý, chức trách của nó từ đó cho tới bây giờ không phải là chiến đấu.
Giống như lần này, Lục Bình trong lúc tham dự tranh giành bảo vật ở Thất Tinh điện, liên đem Đại Bảo phái đi ra ngoài tìm kiếm địa điểm ẩn thân để phòng ngừa vạn nhất. Đồng thời, hắn còn bảo Đại Bảo chú ý thu tập tin tức về bảo vật có trong Thất Tinh thiên.
Tuy vậy, Đại Bảo đào huyệt động rất giỏi, nhưng linh tài bảo vật lại không tìm được bao nhiêu. Nguyên nhân thứ nhất là lúc này khoảng cách với Thất Tinh thiên quan đóng chỉ còn dư lại ba ngày, linh thảo, linh tài bên trong Thất Tinh thiên đã bị người khác đào bới gần hết rồi. Thứ hai, Đại Bảo tu vi thấp, lại là kẻ nhát gan sợ chuyện, không dám hiện ra ở trước mặt người, chỉ có thể lén lén lút lút tìm kiếm.
Lục Bình cười hì hì hướng về phía Đại Bảo nói:
- Uổng cho ngươi là kẻ có căn cơ huyết mạch thuộc về Hổ huyết mạch, trên người chẳng tìm được tí khí khái hùng bá thiên hạ gì. Đơn giản là so với con chuột còn rặt chuột hơn ai hết!