Vậy ra cô nương là thị nữ mới của đệ đệ ta...
Dạ Tuyết khẽ ồ một tiếng, nói ra.
- Vâng, thưa thiếu phu nhân.
Vân Kỳ nhã nhặn đáp.
- Đệ đệ xấu xa của ta làm sao thu được nữ tử xinh đẹp như cô nương làm thị nữ vậy?
Dạ Tuyết hơi do dự chút, hỏi Vân Kỳ. Nàng cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng mà Vân Kỳ nhan sắc tuyệt trần làm nàng tò mò không tự chủ được, muốn hỏi han một chút.
- Cái này, thiếu phu nhân vẫn là nghe chính miệng thiếu gia kể lại đi.
Vân Kỳ mỉm cười khuynh đảo chúng sinh đáp. Dạ Tuyết là nữ cũng bị mê hoặc một chút. Cường giả đạt đến cảnh giới Huyền Tôn có thể cải tạo thân thể, chuẩn bị nhập đạo tu thành tiên thể, cho nên nam tu sĩ sẽ trở nên phong thần tuấn lãng, phiêu dật bất phàm, còn nữ tu sĩ thì dung nhan lẫn dáng người đều thành tựu cấp độ điên thần đảo ma, hại nước hại dân.
Hôm nay Dạ Tuyết mới được mở rộng tầm mắt, biết được cho dù là nữ tử không phải tóc dài thướt tha thì cũng có thể đẹp đến mức độ này. Hơn cả thế, mái tóc ngắn ngang cổ của Vân Kỳ còn giúp nàng có thêm chút cá tính, khiến ai nhìn nàng cũng muốn được cùng nàng cười nói.
- Vậy sau này ta sẽ hỏi hắn.
Dạ Tuyết vừa ngắm mỹ mạo của Vân Kỳ vừa gật đầu nói, sau đó nàng cũng không có làm gì khác, ngồi một bên nhắm mắt tu luyện, đợi Cổ Tước hoàn thành khảo hạch. Trong lòng Dạ Tuyết càng đậm thêm quyết tâm trở thành Huyền Tôn, nàng cũng muốn đẹp như vậy, mê người như vậy. Đến lúc đó, tên đệ đệ xấu xa của nàng sẽ lại tham lam thèm khát nàng.
Dạ Tuyết tưởng tượng mà cười híp mắt, nàng thật sự rất thích nhìn thấy hắn bị nàng mê hoặc, làm cho thần hồn điên đảo. Có thể nói, nữ nhân nào cũng có một chút như vậy, nhưng trường hợp của Dạ Tuyết là một loại sở thích đặc biệt mãnh liệt, đây là bẩm sinh.
Vân Kỳ nhìn Dạ Tuyết, lén cười duyên một cái, trong lòng nàng cũng mừng cho Khai Thế Tiên Vương, cuối cùng không còn tự kỷ như năm xưa. Nàng vén tóc nhìn về phía sườn núi nơi Cổ Tước nhảy vào, mày liễu hơi nhíu lại, dường như cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Nhưng đến cùng nàng cũng không có hấp tấp, nếu không ma luyện của thiếu gia sẽ bị hỏng hết. Nếu hắn không tự mình kêu cứu, nàng không định chen vào làm hư chuyện tốt của hắn.
Bên trong bí cảnh, Cổ Tước cuối cùng ngồi dậy, thở hắt ra một hơi, đứng lên giãn gân giãn cốt kêu răng rắc, trạng thái cuối cùng cũng điều chỉnh đến tốt nhất. Thiên Ngọc đứng ở một bên hoàn toàn bất động như một bức tượng bằng ngọc, thì ra là đang chăm chỉ tu luyện.
- Trước ngươi vào tạm túi không gian của ta, sau này ta Khai Thiên Địa sẽ cho ngươi chỗ ở tốt hơn. Tạm thời không thể cứ vác ngươi theo được, sẽ mang tới họa sát thân cho ta.
Cổ Tước vỗ vỗ vai ngọc, nói ra.
- Hiểu.
Một đạo tinh thần lực truyền sang hắn.
Cổ Tước gật đầu, vung tay thu nàng vào túi không gian. Thiên Ngọc hiện tại chỉ là một pho tượng bằng bích ngọc, có chút linh hồn lực nhưng yêu đạo đã bị đánh về gần như không, không tính là một vật sống, vì vậy có thể bị thu vào trong túi không gian mang đi.
Thiên Ngọc vừa chui vào túi không gian, đại trận trong bí cảnh mất cảm ứng, thanh bảo kiếm kia đột nhiên tự rút ra khỏi đất đá, chém ra một khe hở không gian rồi chui vào, bị truyền tống đi mất. Tốc độ của nó quá kinh khủng, Cổ Tước muốn cản cũng cản không nổi.
Bí cảnh bắt đầu rung lên ầm ầm, không gian nứt vỡ, thời không đổ nát. Đại trận đã mất mắt trận, bắt đầu sụp đổ. Cổ Tước nhanh tay lấy ra chìa khóa vàng, dùng tinh thần lực kích thích nó, lập tức được truyền tống ra ngoài. Hắn vừa đáp xuống đất thì chìa khóa cũng tự bay đi mất.
- Mừng thiếu gia bình an hoàn thành khảo hạch.
Vân Kỳ đến bên Cổ Tước, nhún gối nhã nhặn nói ra.
- Cũng may không có bị quần chết.
Cổ Tước gật đầu, cười cười đáp, sau đó đi qua bên kia ôm Dạ Tuyết một cái.
- Ngươi cũng còn nhớ tới tỷ tỷ sao?
Dạ Tuyết giả vờ hờn dỗi, nghịch ngợm hỏi.
- Ây, tỷ tỷ đại nhân, ở đây là nơi nguy hiểm, ta không có “dùng hành động chứng minh” được a, bị người ta nhìn thấy thì có chút ngượng nha.
Cổ Tước lưu manh rắm thúi nói ra, khiến Dạ Tuyết nghe hiểu mà đỏ mặt trừng hắn.
- Sắc lang vẫn hoàn sắc lang! Không có đứng đắng thêm chút nào!
Dạ Tuyết tuy là hừ hắn một cái, nhưng lại nhón gót chu môi, nhắm mắt đợi hắn. Cổ Tước cũng không có chần chờ, môi mọng đưa tới nơi, hắn không hôn mới là bất kính.
Hai tỷ đệ chùn chụt ve vãn một lúc thì cả ba cùng rời đi.
Nhóm Cổ Tước đến vườn hoa thì không thấy Thanh Ngọc cùng Bạch lão đâu, nên hắn quyết định đi tìm một thứ hiện tại đối với Dạ Tuyết rất thiết yếu, chính là Huyền Đan tứ biến.
Ba người chạy tới chạy lui một lúc, cuối cùng theo sự dẫn đường của Cổ Tước mà tới một bờ suối thoạt nhìn cực kỳ phổ thông. Nhưng ở đây lại có một mộ phần nằm giữa thiên địa. Bia đá rêu xanh đã bám đầy, nhưng vẫn còn nhìn ra được bốn chữ “Bách Dược Tiên Vương.”
Dạ Tuyết không khỏi run lên một cái, cà lăm hỏi:
- Mộ, mộ phần của Bách Dược Tiên, Tiên Vương thật sao?
Cổ Tước cười khổ đáp:
- Cái này, đúng là mộ của hắn, nhưng mà mộ này có chút kỳ dị. Nó có khả năng độn thổ, mỗi thời đại đều chạy đi một nơi khác nhau. Có lời đồn rằng Bách Dược Tiên Vương lúc hấp hối vẫn còn đam mê thảo dược đến mức tự tay tạo ra một cái mộ phần đặc biệt, có thể mang thi hài của lão đi khắp nơi chiêm ngưỡng thảo dược thế giới. Nói chung, lão chết rồi mà vẫn muốn ở cùng với thảo dược.
Nói đến đây, Vân Kỳ liếc hắn một cái, tuy ánh mắt rất xinh đẹp, nhưng Cổ Tước lại bị nhột đến đau cả sống lưng. Hắn lúc trước chính là chết cũng muốn lấy huyền kỹ chôn thân.
Hắn không dám nhìn nàng nữa, tiến đến gần mộ phần, chắp tay kết ra đủ thứ thủ ấn. Tiếp theo, hắn bắt đầu niệm dược đạo, giảng ra đủ thứ kiến thức về luyện dược, dưỡng dược, ngự dược, vân vân. Hắn giảng xong, thì thào nói một câu:
- Cho ta xin một viên Huyền Đan tứ biến được không?
Từ xa xăm bỗng nhiên vọng lại một tiếng cười hào phóng, có như không có, nghe thấy mà giống như không nghe thấy, nhưng lại không khiến cho người sởn gai ốc, cảm giác rất kỳ lạ.
Phốc!
Một cái hộp gỗ tầm thường từ dưới đất trồi lên, nhảy vào tay Cổ Tước.
Hắn cầm hộp gỗ, mở nắp ra, bên trong có hai viên Huyền Đan màu trắng tinh, tỏa ra khí tức vương giả nồng đậm, như thể bọn nó chính là đan vương vậy.
- Ha ha, hào phóng thật...
Cổ Tước cười Bách Dược Tiên Vương một cái, đưa một viên cho Dạ Tuyết.
- Tứ biến... CỬU TINH!!
Dạ Tuyết nhảy dựng lên, không dám tin vào mắt mình.
- Lão đầu bạo tay thật, chỉ mới đọc một chương trong Dược Đạo Toàn Thư đã khiến chấp niệm của lão thích thú đến vậy. Cuối cùng là ngươi mê thảo dược đến mức nào đây?
Cổ Tước cười ha ha, lắc đầu nói với mộ phần trước mặt.
Vân Kỳ nhìn Huyền Đan tứ biến cửu tinh trong tay hai tỷ đệ, dùng tinh thần lực nói chuyện với Cổ Tước:
- Thiếu gia, không biết người thời đại này sẽ phản ứng ra sao nếu thấy được đan dược thập nhị tinh do ngài cùng với Bách Dược Tiên Vương phối phương.
Cổ Tước cười khổ, dùng tinh thần lực trả lời:
- Thập nhị tinh a... Chỉ một mình ta làm thì hơi khó khăn...
Vân Kỳ cười với hắn một cái:
- Thiếp tin thiếu gia sẽ làm được.
Cổ Tước bị nàng mê hoặc đến ngẩn hết cả ra, mất một lúc mới tỉnh lại.
Sau đó hắn lại nhìn nhìn cái hộp gỗ trong tay một chút rồi cẩn thận cất vào túi không gian. Một cái hộp có thể bảo dưỡng đan dược trong lòng đất mấy trăm năm có thể phàm phẩm sao? Tất nhiên là không rồi. Cổ Tước vừa nhìn liền biết cái hộp gỗ này làm từ chất liệu siêu cường.
Ba người đang đứng nói chuyện đan dược thì “vụt” một tiếng, cả ba bị truyền tống ra ngoài. Vân Kỳ ở lại được tới bây giờ là nhờ vào bảo lâu nàng mang trong người. Nàng vốn có thể ở luôn bên trong Lam Hà, nhưng hôm nay thiếu gia trở về, nàng cũng không cần ở lại chờ nữa.
Nhóm Cổ Tước vừa ra ngoài thì thấy binh mã Lam Hà tông đã bao vây quanh khu vực Lam Hà, trong vòng vây ngoài bọn họ và Thanh Ngọc, Bạch lão ra thì không còn ai khác nữa, hiển nhiên bọn họ chính là mục tiêu bao vây.
Dạ Tuyết nhìn lên một đỉnh núi thấy Lam Vương đang đứng cạnh mấy người, trong đó có các nguyên lão cùng với trưởng lão, còn chưởng môn nhân thì vẫn không thấy đâu.
- Là đồng phục nội môn Thuận Thiên Kiếm môn.
Nàng khẽ nói với Cổ Tước, mày liễu nhíu lại, trong lòng vô cùng bất an.
Cổ Tước híp mắt nhìn thì thấy ba tên Hoàng Nhất, Hoàng Nhị, Hoàng Tam cũng đứng nép phía sau Lam Vương. Ánh mắt hắn sau đó đặt lên trên người Dạ Tuyết mới giới thiệu.
Bạch lão lui đến bên người hắn, nói ra:
- Thiếu gia đoán như thần, quả nhiên là có ruồi bọ đến quấy nhiễu.
Cổ Tước cười cười nhìn đám trưởng lão Lam Hà tông, không nói gì.