Cố Thu cười gượng, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ gật đầu: “Phiền mở ti vi giúp tôi.”
Y tá cười nói ok, mở ti vi xong liền ra ngoài, nụ cười trên gương mặt cô, dần dần biến mất.
Ánh sáng le lói bên cửa sổ chiếu vào, thành một vùng vàng rực rỡ, những chiếc lá vàng bị gió thổi rụng cả, trên cành chỉ còn vương lại vài chiếc lá.
“Ngày mai, không khí lạnh sẽ tràn vào bên trong thành phố, hơi lạnh đến từ khu vực Siberia sẽ làm nhiệt độ trong nước giảm xuống, dự đoán trong 13 ngày tới, sẽ có trận tuyết lớn đầu mùa.
Nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió lạnh thổi ngoài cửa ổ, nghe âm thanh phát ra từ ti vi, cảm giác toàn thân như có luồng gió lạnh.
Từ trên bàn cô lấy ly nước, phát hiện nước đã lạnh cả rồi, dù nhiệt độ bình thường lúc sờ vào cảm giác không đến nỗi quá lạnh, nhưng hôm nay sờ vào, tay lạnh đến run cả lên.
Rút tay về, nằm co ro trên giường bệnh, nhắm mắt lại, sau khi phá thai mà không ai bầu bạn, khiến Cố Thu có cảm giác vô cùng cô độc và tuyệt vọng.
Cô cắn lấy cánh tay, không cho mình bật khóc.
Cửa phòng bị ai đó mở ra nhẹ, người đang núp dưới chăn Cố Thu ấy, nghe thấy tiếng động, bỗng ngừng nất thở, khẽ lấy chăn lau khô nước mắt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên giường bệnh, sau đó có ai đó lấy một ấm trà rót nước, một người ngồi bên cạnh, dù cách một tấm chăn, nhẹ nhàng sờ vào lưng Cố Thu.
Toàn thân Cố Thu căng thẳng hết lên, sau đó, nghe thấy bên ngoài có một giọng nói nhỏ nhẹ: “Con gái chúng ta sao lại tội nghiệp đến thế, khó khăn lắm mới có một đứa con, thì đột nhiên lại bị vậy.”
Toàn thân đang run lên, Cố Thu mở to hai mắt, che miệng mình lại, nước mắt thuận khóe mắt rơi xuống.
Mẹ, sao mẹ lại đến! Tim cô vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên lại nỗi sóng.
Bây giờ cô hy vọng ngồi dậy ôm mẹ cô khóc một trận cho thật đã, nói toàn bộ uất ức của mình ra hết.
Nhưng cô không thể, mẹ cô tuổi đã cao, tuy gia cảnh giàu có nhưng do luôn lao lực vì ba, nên đã có nhiều tóc bạc, sức khỏe cũng không tốt lắm.
Cô không nhẫn tâm.
“Thời Phong Thụy thằng nhóc này, dù có bận hơn nữa cũng không thể để một sản phụ mới sảy thai một mình ở bệnh viện thế chứ.” Tiếng của ba cô lại vọng vào, khiến Cố Thu càng không kiềm được nước mắt.
Cô che miệng, ép mình không được khóc thành tiếng.
“Thôi, hay là đứng làm phiền con gái mình ngủ nữa, chúng ta nên đi thì tốt hơn.” Mẹ cô nhẹ nhàng nói.
“Không dễ gì đến thăm con gái được một lần, sao có thể đi như thế được?” Ba cô thở dài: “Thời Gia nói rồi, nếu chúng ta tiếp tục đầu tư, bọn họ sẽ tiếp tục đối tốt với Cố Thu nhà ta, tôi nghĩ, bọn họ nhất định giữ lời hứa.”
Cố Thu vội lau nước mắt, mở chăn ra, làm ra bộ dạng như vừa thức dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn ba mẹ: “Sao ba mẹ đến đây?”
Ba Cố ngạc nhiên nhìn Cố Thu, cười nói: “Con tỉnh rồi à, cảm thấy sức khỏe sao rồi?”
Mẹ cô vội đỡ Cố Thu dậy, lấy một cái gối để sau lưng Cố Thu.
“Con không sao. Cố Thu nhìn cha mẹ, ánh mắt sáng long lanh: “Chỉ là gần đây quá bận, cho nên mệt đến sảy thai.”
“Thật là bất cẩn quá.” Mẹ cô trách móc liếc cô một cái, liền đưa cốc nước ấm đã nguội hẳn cho Cố Thu: “Uống chút đi.”
Sờ vào nhiệt độ của nước, nước mắt Cố Thu suýt rớt ra, cô cúi thấp đầu, che đi nước mắt, cười lên nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Còn khách sáo với ba mẹ cơ à.” Ba cô xoa đầu cô: “Ba mẹ là người thân duy nhất của con đấy.”