Tháng Ba, trời dần dần ấm lên, mặt trời cũng đã mọc sớm hơn. Ngoài trời đã sáng bảnh, hôm nay là một ngày nắng vàng ươm. Sảnh chính của khánh sạn Evergreen thuộc Lạc thị nhộn nhịp người ra vào. Evergreen tọa lạc ở Shinjuku, một trong những khu vực sầm uất nhất Tokyo với nhà ga đón lượt khách mỗi ngày đông nhất thế giới. Lạc thị là tập đoàn khách sạn đa quốc gia, tuy chủ tịch là người Đài Loan nhưng trụ sở lại đặt ở Tokyo này.
Mỗi ngày có hàng ngàn lượt khách đến từ khắp nơi trên thế giới đến với Evergreen. Khách sạn nổi tiếng này cung cấp phòng ở, nhà hàng, tổ chức sự kiện và nhiều dịch vụ khác. Vì lẽ đó, nhân viên của Evergreen cũng có nhiều quốc tịch khác nhau, đều thông thạo ít nhất hai thứ tiếng Anh và Nhật. Mỗi bảng tên của nhân viên đều in lá cờ nước mình bên cạnh để khách dễ tìm khi cần phiên dịch. Lạc thị, hay Evergreen không chỉ là lựa chọn của khách hàng mà còn là ước mơ của bao người bởi môi trường làm việc quốc tế và năng động.
Toàn bộ nhân viên Evergreen đang hoạt động hết công suất vào thời điểm bận rộn trong ngày: bộ phận bếp vẫn đang đỏ lửa liên tục cung cấp bữa ăn cho buffet sáng, bộ phận vệ sinh nhanh chóng dọn phòng theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất trong thời gian quy định ngắn ngủi, bộ phận tiếp tân không ngừng nhận chìa khóa check-out của khách và hướng dẫn khách đến hành trình tiếp theo, bộ phận quản lý dùng con mắt như diều hâu và bảng đánh giá tỉ mỉ kiểm tra từng hoạt động để đảm bảo không có sai sót xảy ra…
8 giờ 50 phút, cả sảnh bận rộn bỗng lập tức im lặng, tạm ngừng tất cả hoạt động theo dõi vào một nhóm người đang bước vào. Người dẫn đầu mặc âu phục được cắt may riêng vừa khéo tôn dáng, đeo đồng hồ bản giới hạn của Omega, giày da bóng đến có thể soi gương. Gương mặt nam tính góc cạnh, cả người toát ra khí thế của một nhà lãnh đạo. Đơn giản mà có thể hớp hồn đến như vậy, người này hẳn là minh chứng của câu “đàn ông quyến rũ nhất khi mặc âu phục”! Anh là tổng giám đốc Evergreen, người thừa kế tương lai của Lạc thị, Lạc Huân, đằng sau là một nhóm người bao gồm thư ký và trợ lý.
Lạc Huân đi nhanh qua sảnh, khẽ gật đầu với các nhân viên đang gập người chào. Ánh mắt anh lướt qua toàn bộ nhân viên, nhưng dường như dừng lại trong khỏanh khắc ở cô tiếp tân đang làm thủ tục cho khách. Cô gái vẫn tập trung lưu hồ sơ của khách, hoàn toàn không chú ý đến anh. Lạc Huân mỉm cười, cô gái nhỏ, về nhà biết tay anh! Anh lại tiếp tục bước, lòng ấm áp nghĩ về khoảng thời gian trước…
Vài tháng trước, không giống như hôm nay nắng ấm, hôm ấy là một ngày mùa đông rét mướt. Vẫn 8 giờ 50 phút, vẫn sảnh chính, anh có thói quen đi làm đúng giờ không chệch một giây.
“Khách sạn các người kinh doanh mờ ám, lừa đảo khách hàng! Đây là phiếu giảm giá đính kèm vé hạng thương gia hãng hàng không C. Rõ ràng là nói giảm 10%, tại sao bây giờ không được giảm? Nếu biết trước giá mắc như vậy, tôi đã không ở khách sạn của các người!”. Một giọng nữ với tiếng Anh lơ lớ và lộn xộn vang lên giữa sảnh chính. Người đàn bà trung niên khoác toàn hàng hiệu trên người, mùi nước hoa sực nức gây mũi nhưng không có tí thẩm mỹ nào đang vung tay múa chân ở bàn tiếp tân.
“Xin quý khách thông cảm, phiếu này đã hết hạn vào tháng trước, chúng tôi có ghi “Chỉ có giá trị trong ba tháng” ở mặt sau”.
“Dòng chữ vừa nhỏ vừa mờ như vậy, cố tình lừa khách hàng. Tôi không cần biết, tôi sẽ không trả tiền cho đến khi được giảm giá!”. Loại khách này luôn làm các nhân viên đau đầu bởi họ chẳng bao giờ nói lý lẽ, lại ồn ào đòi phần lợi cho mình. Không những thế, quý bà đây còn bù lu bù loa, nếu giải quyết không khéo, các khách hàng khác cũng sẽ nhìn thấy và đánh giá khách sạn.
“Mặc toàn đồ hiệu mà cũng kỳ kèo 10%”. Cô tiếp tân người Phillipines, Jen, dần mất kiên nhẫn với vị khách khó chiều lẩm bẩm trong miệng.
“Cô vừa nói gì? Tôi yêu cầu được gặp quản lý!”. Người đàn bà thét lên.
“Xin lỗi, quản lý đang bận!”.
“Xảy ra chuyện gì?”. Ân Đồng vừa nghe điện thoại của khách xong liền chạy sang hỗ trợ. Jen tóm tắt tình huống cho cô, ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật lòng xin lỗi quý khách. Quản lý của chúng tôi đang bận xử lý một tình huống khẩn cấp. Hay là để tôi giải quyết? Chữ in nhỏ này là sai sót của chúng tôi, phiếu giảm giá này vẫn có hiệu lực.” Jen níu tay Ân Đồng, cô vỗ vỗ bàn tay Jen ra hiệu cứ yên tâm.
“Còn cô nhân viên này thì sao?”. Bà khách lườm Jen.
Ân Đồng đưa mắt nhìn Jen, khẽ đá chân kín đáo. Jen vẫn tức trong lòng, nhưng cô ấy biết hành động vừa rồi của mình hơi quá đáng. Vả lại, Ân Đồng tuy không phải cấp trên nhưng vẫn làm việc trước cô ấy 1 năm, lại có thể đổ hết tội cho Ân Đồng khi cấp trên hỏi đến. Jen lùi ra sau một chút, gập người 90 độ xin lỗi khách.
“Đây là phiếu quà tặng trị giá 5000 yên của nhà hàng Bách Hợp ở sảnh A Evergreen. Xin quý khách chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi!”. Ân Đồng cho phiếu vào phong thư, gập người đưa hai tay cho người đàn bà.
“Lần này tôi bỏ qua, lần sau tôi sẽ làm tới cùng!”.Người đàn bà ngúng nguẩy kéo vali bỏ đi. Ân Đồng thở một hơi nhẹ nhõm.
Người đàn bà đi khuất, Jen lập tức kéo cô sang hốt hoảng “Chị! Tại sao chị lại ưu đãi bà ấy nhiều như vậy! Cấp trên biết chuyện sẽ không xong đâu!”
“Jen, tin chị, nếu quản lý ở đây, hẳn họ cũng làm vậy thôi. 10% không ảnh hưởng bao nhiêu tới lợi nhuận của chúng ta cả nhưng lại có được lòng tin và sự tín nhiệm của khách hàng. Em nghĩ hậu quả sẽ lớn hơn bao nhiêu cái 10% nếu bà ấy về nước loan tin khắp họ hàng bạn bè tránh xa khách sạn chúng ta. Nên nhớ, khách hàng không bao giờ sai cả. Còn em, lần sau phải giữ miệng, trong bất kì trường hợp nào cũng không được nổi nóng với khách. Cũng may lần này chị ở đây, nếu quản lý Nagashima đến em sẽ rắc rối to!”
“Nhưng…nhưng…”
“Chuyện này chị sẽ gánh trách nhiệm, nếu quản lý muốn trừ tiền, chị sẽ nói trừ vào lương chị. Em yên tâm chưa?”. Ân Đồng đọc được trong mắt Jen sự bất an ngờ vực.
Dù lòng không mấy tin tưởng, Jen cũng mặc kệ Ân Đồng, miễn người chịu trách nhiệm không phải cô là được. Hai người tản ra, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Jen đi về chỗ ngồi, Ân Đồng còn đứng đó bất động, người cô run lên. Đi làm đã hai năm, đây là lần đầu tiên cô đối mặt tình huống kinh khủng này bởi bình thường quản lý sẽ ra mặt giải quyết. Lúc ấy cô không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đến hình tượng của Evergreen. Bây giờ hồi tưởng lại, cô vẫn còn run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau, chưa dám động đây.
Sau một lúc ổn định tinh thần, Ân Đồng ngồi xuống nhưng lại đểnh đoảng trượt người ra khỏi chiếc ghế có bánh xe, té uỵch xuống đất! Không những vậy, cô còn níu lấy dây điện thoại, chiếc điện thoại bàn rơi bộp xuống, kéo theo bao nhiêu giấy tờ trên bàn! Cũng may trước mặt cô không có khách hàng, không thì đã làm trò cười cho tòan ngành khách sạn.
Toàn bộ màn này bị Lạc Huân thu hết vào mắt. Anh cố tình đứng quan sát và không ra mặt, Lạc Huân muốn xem nhân viên của mình xử lý chuyên nghiệp đến đâu. Anh bị ấn tượng bởi cô gái nhỏ nhắn, trẻ như sinh viên vừa ra trường nhưng làm việc vô cùng dứt khoát và thành thục. Trên hết là giải quyết tình huống khó khăn như vậy dựa theo tinh thần của Evergreen, lấy sự hài lòng của khách hàng làm mục đích.
Thế nhưng màn sau đó lại làm anh ngạc nhiên hơn. Cô gái vừa bình tĩnh nói chuyện với bà khách hung dữ xong liền run bật bần không dám thở, lại đang chật vật xoa hông sắp xếp lại giấy tờ. Lạc Huân quay sang nói với trợ lý bên cạnh “Đưa cho tôi tài liệu của quản lý hôm nay và hai cô gái ấy”.
Lạc Huân ngồi trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của Evergreen, trước mặt là tài liệu của nhân viên, miên man nghĩ đến cô gái ở bộ phận tiếp tân lúc nãy. Cô gái nhỏ nhắn, ước chừng chỉ cao đến 1m60, gương mặt trắng noãn, đôi mắt to tròn. Giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ, vừa nhún nhường trước khách vừa tỏ rõ tôn chỉ của khách sạn. Lúc té xuống mặt cô ấy đỏ bừng, lén lút nhìn xung quanh xem có ai không như con mèo vừa trộm cá. Hồ sơ ghi cô ấy là người Đài Loan, tên Ân Đồng, làm việc ở Evergreen được hai năm.
Quả thực sáng nay quản lý Nagashima bận sắp xếp cho một nhóm khách sắp trễ chuyến bay, không thể ra mặt giải quyết việc rắc rối kia. Ấy vậy mà cô gái tưởng chừng yếu đuối ngây thơ như người mới kia lại xử lý vô cùng êm đẹp. Lạc Huân có nhiều cấp dưới tài giỏi, cũng nhiều lần gặp người vô dụng không thể làm chuyện gì tốt đẹp. Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp con người có “tài năng” đóng hẳn cả hai vai. Anh không thể lý giải chính mình, chỉ biết mỗi khi nhớ về ánh mắt giọng nói ấy lại cảm thấy trái tim như có vật gì cào nhẹ, không thoải mái chút nào!
Lạc Huân không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc lâu, anh nhanh chóng khôi phục tâm trạng, tiếp tục làm việc. Lúc sắp tan ca, hồ sơ của phòng kế hoạch được gửi đến nên anh phải xem một lúc, rốt cuộc lại làm thêm giờ. Ngồi cả ngày xương cốt đau nhức, anh quyết định không dùng thang máy mà đi thang bộ xuống bãi giữ xe. Xuống đến tầng trệt, anh nghe có tiếng khóc vang lên từ phía hàng lang thoát hiểm. Lạc Huân cảm thấy lạ, ai lại ra ngoài đó trời mùa đông này chứ.
Lần đầu tiên trong gần 30 năm cuộc đời, tổng giám đốc Lạc nổi tính tò mò. Anh tiến về phía tiếng khóc, thì ra là cô nhóc hậu đậu ở bộ phận tiếp tân.
Ân Đồng không phát hiện có người đến sau lưng mình, tiếp tục khóc rống, cạnh bên là một núi nhỏ khăn giấy vo tròn. Lạc Huân nghe tiếng khóc liền cảm thấy trái tim mình có gì chạm phải, cực kỳ khó chịu! “Tại sao lại ngồi đây khóc?”
“Tổng…tổng giám đốc…”. Ân Đồng hốt hoảng đứng dậy, lấy tay quẹt vài đường trên mặt, càng bôi ra giống con mèo.
“Nói, tại sao lại khóc? Cô có biết nếu khách hàng nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của khách sạn không”. Lạc Huân mang khí thế lãnh đạo ra nghiêm khắc chỉnh đốn nhân viên của mình.
“Tôi… tôi xin lỗi. Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Ân Đồng hít hít mũi, ngăn không cho nước mũi chảy ra ngòai nhưng lại phải cúi người xin lỗi, nước mắt nước mũi không ngăn được, gương mặt nhỏ bé vô cùng thảm thương.
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Nói tôi lý do tại sao cô khóc. Đây là mệnh lệnh!”. Lạc Huân thấy cô gái trước mặt khóc đến ủ rũ, luống cuống không biết làm sao, liền nóng nảy giở tính đại boss.
“Tôi… tôi…” Ân Đồng ậm ờ nửa ngày mới lí nhí nói “Tôi bị quản lý mắng”
“Quản lý Nagashima? Tại sao lại bị mắng?”
“Tôi chấp nhận thẻ giảm giá đã hết hạn của khách, lại còn lấy phiếu quà tặng thay cho lời xin lỗi. Quản lý Nagashima bảo nhỡ khách được nước làm tới, lần sau ai cũng đem phiếu hết hạn đến đòi ưu đãi, không còn nguyên tắc gì nữa.”
“Chỉ vậy thôi?”. Anh chau mày, còn tưởng bị mắng vì tính hậu đậu.
“Ông ấy còn bảo… có thể để khách Nhật dùng phiếu hết hạn, nhưng khách nước ngoài thì không được bởi người nước ngoài được đằng chân lân đằng đầu. Như vậy có khác nào kỳ thị chúng ta” Nói đến đây, cô lại nhịn không được khóc nấc lên. Tuy với sự ảnh hưởng của toàn cầu hóa, nhiều người nước ngòai đã đến Nhật sinh sống và làm việc, thế nhưng một số người Nhật vẫn có cái nhìn không tốt với người ngọai quốc.
Lạc Huân thở dài, quả thật đây là vấn đề đau đầu trong Evergreen. Môi trường quốc tế năng động cũng không tránh khỏi có một hai người bảo thủ. Anh đã cố hết sức quán triệt tinh thần đa văn hóa của Evergreen thế nhưng các lão tiền bối người Nhật lại khó bị tác động, luôn khăng khăng với ý kiến của mình.
“Thôi cô đừng khóc, quản lý Nagashima cũng có lý của ông ấy. Tôi thấy cô làm rất tốt, tôi ủng hộ cô!”. Lạc Huân không biết cách an ủi con gái, chỉ nói được mấy câu chung chung.
Ân Đồng nghe có người tội nghiệp mình, lại khóc thêm một hồi không dừng. Lạc Huân nghĩ, cô gái này sao lại giống như vòi nước không khóa chặt, đụng tí là khóc liên hồi. Tuy nhiên anh chẳng chán ghét chút nào, còn kiên nhẫn ngồi với cô một lúc. Ân Đồng khóc đến hai mắt đỏ hồng như con thỏ, mũi cũng đỏ như quả cà chua, Lạc Huân cảm thấy có ai hung hăng bóp chặt tim mình, chỉ muốn ôm cô gái trước mặt vào để cô yên ổn trong lòng anh.
Gần 30 năm cuộc đời, hình như anh đã biết, thế nào là thích một người.