☆Editor: Thủy Nhược Lam
Ngón tay anh nóng bỏng như lưỡi liềm, lúc này tôi mới phát hiện lực đạo ở trên cổ càng ngày càng không thích hợp, ngay từ đầu tôi cho rằng anh chỉ là đang tức giận, cho dù có ngoan tuyệt cũng chỉ rống vài câu với tôi, nhưng lúc tôi không thể hô hấp, tôi mới phát hiện sát khí nồng đậm trong mắt anh.
Ánh mắt anh đỏ khủng bố, hơn nữa có cảm giác sự tức giận nóng nảy trong mắt anh dần dần chuyển sang lạnh lùng lãnh khốc.
"Em biết không? Anh chưa từng bị một người nào đùa giỡn như vậy, em quả thức là đạp lên trái tim anh." Cal luôn luôn cười, anh cười giống như nụ cười vui vẻ buổi sáng lúc thức dậy, nụ cười làm hai bên khóe miệng rộng mở, nhưng lúc này tôi chỉ có cảm giác nó giống như nụ cười của mấy tên biến thái cuồng đang phanh thây con mồi của mình.
"Nếu em chỉ muốn lừa tiền anh, anh có thể cho em, chẳng sợ em đang lừa dối anh." Ngay cả hơi thở của anh cũng run run, giống như cây non run rẩy trong phong ba bão táp, anh cười giống như đang khóc, "Nhưng em lại nói muốn cùng anh yêu đương, đợi đến khi anh nghiêm túc, lại một cước đá văng anh đi. Em không phải rất biết đóng kịch sao? Vì sao không hoàn mĩ ngụy trang một dáng vẻ thôi. Thủ đoạn của em quá lợi hại, em thành công lên được khoang thượng đẳng, sau đó em nhìn xem, ngay sau đó có một tên ngốc tử bị em lừa thành công. Nhìn thấy tên ngốc kia bị mê đảo, em nhất định có cảm giác thành tựu đi, ha?"
Tôi không thể hô hấp nhìn anh, thống khổ hít thở không thông làm tôi bắt đầu dùng hết khí lực giãy dụa, đầu óc trống rỗng. Trong mắt chỉ có khuôn mặt Cal, anh nhìn tôi thống khổ, giống như người bị bóp chết là anh.
Tôi rất muốn mở miệng trấn an anh một chút, để anh tỉnh táo lại, nhưng rất nhanh khó chịu khi hô hấp khó khăn bắt buộc tôi phải tự cứu mình. Móng tay tôi lưu lại một vết máu trên cổ anh, ý đồ làm anh buông lỏng lực đạo trên tay. Ở trên RMS Titanic cuối cùng tôi lại không phải bị chết đuối, mà là bị người bóp chết.
Trước khi chết ngay cả câu giải thích cũng không nói thành lời, trước khi bị anh bóp chết tôi sẽ bị tức chết.
Hơn nữa, khí lực của anh vì sao lại lớn như vậy.
"Nhìn anh bị em đùa giỡn xoay quanh, trong lòng em nhất định đang cười nhạo anh, anh nhìn anh như tên ngốc coi tiền như rác. Anh muốn cưới em, em biết không? Anh muốn trả giá hết thảy cưới em, cho dù táng gia bại sản, cho dù bị người người cười nhạo, thế nhưng anh lại là tên ngu ngốc, rơi xuống cái bẫy của em. Em chính là cái kẻ lừa đảo, kẻ trộm, em căn bản chỉ muốn chơi đùa anh thôi." (Lam: nghe xong đoạn này sao cứ có cảm giác chị là tên sở khanh lừa tình lừa tiền của anh nhể.)
Mũ càng chụp càng nhiều, ngón tay tôi dần dần vô lực, giãy dụa là do hít thở không thông tạo thành. Ánh mắt chậm rãi mất đi tiêu cự, tất cả trước mắt trở nên mơ hồ lay động, chỉ có hô hấp của Cal lướt qua trên mặt tôi, giống như nụ hôn tử thần.
Không khí biến thành loại vật chất đặc sệt, nặng tới mức nội tạng của tôi như đang vỡ vụn.
Anh lại không buông tay, tôi phỏng chừng liền thật sự phải đi gặp thượng đế. Bóp chết một người cần vài phút, lượng hô hấp tốt chút không đến mười phút cũng có thể xong đời. Cái tên ngốc này sau khi bóp chết tôi có phải sẽ vứt xác tôi xuống hải lí?
"Nhưng chỉ có như vậy, anh cũng không có cách nào buông tay..." Thanh âm của anh mang theo sự run rẩy, "Anh sẽ không buông tay."
Anh mau... Buông tay!
Mơ hồ biến thành hắc ám, tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì, chỉ có thống khổ khó chịu, còn có thanh âm như có như không của anh.
Nói chuyện tình yêu cũng có thể đòi mạng, tên hỗn đản này điên rồi.
"Anh không buông..." Anh lầm bầm lầu bầu trở nên xa xôi vô cùng, "Chúng ta có thể luôn luôn ở cùng nhau, Emily." Anh dùng giọng điệu chần chờ nói, "Vĩnh viễn ở cùng nhau... Đúng." Anh đột nhiên lại rất có tự tin, cường ngạnh ra lệnh cho tôi, "Em sẽ không tìm thấy sự lựa chọn nào tốt hơn anh, dù sao nữ nhân luôn phải kết hôn, em đương nhiên sẽ lựa chọn anh."
Tôi ngay cả thống khổ cũng không cảm nhận được, chỉ có rét lạnh, so với ngày đầu tiên tôi mở mắt cảm nhận thế giới này còn lạnh hơn. Thanh âm của anh biến mất, tôi không nhìn thấy cả bóng tối, chỉ có trắng xoá một mảnh. Phảng phất như đặt mình trong tuyết, đường hầm thời gian như kéo dài lướt qua, mà tôi không có khí lực đứng lên bước tiếp.
Những mảnh nhỏ tạo thành một thế giới kì quái, tôi nhìn thấy mình đứng ở trong viện bảo tàng RMS Titanic, hài cốt to lớn của con thuyền được trưng bày trước mắt tôi. Công ty White Star Line dấu hiệu, các loại vật phẩm bày biện ở trong ngăn tủ thủy tinh, một cái ghế dựa được mô phỏng đặt trong khoang thượng đẳng. Ở bên cạnh ghế dựa, là một danh sách tử vong.
Tôi đi qua, thủy tinh phảng phất tiêu thất. Tôi nhìn thấy tên thuyền trưởng, vươn đầu ngón tay lướt nhẹ qua, là Andrew, sau đó là phó lái, dài động cơ... Jack. Tôi cảm thấy kỳ quái, Jack không nên xuất hiện ở trong danh sách tử vong, bởi vì hắn không có vé tàu, cho dù chết cũng không có người biết. Ngón tay đi xuống, là Corolla, còn có cha mẹ cô bé. Tốc độ trượt của ngón tay ngừng lại —— Emily.
Tạm dừng một giây, ngón tay rốt cục sờ đến phía dưới, động tác cứng ngắc đình chỉ —— Caledon Hockley.
Kỳ quái, tôi cho rằng anh sẽ không chết, lúc anh chạy trối chết hung ác như vậy, căn bản không chết được. Cho dù cả con thuyền RMS Titanic đều chìm nghỉm, anh cũng không chết được. Tôi cảm thấy không thể hô hấp, miễn cưỡng há mồm cướp lấy một ít dưỡng khí, nhưng hô hấp đến phổi tất cả đều biến thành carbon diocid, không ngừng mà thở dốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tên Cal, cảm giác hít thở không thông biến thành hải triều mãnh liệt.
Bốn phía yên tĩnh, rất nhanh gánh nặng biến thành cảm giác ù tai. Mỗi một lần hô hấp đều là tự tra tấn mình, tôi rốt cục miễn cưỡng nghe được thanh âm, có người luôn luôn gọi: "Emily, Emily..."
Tôi nặng nề muốn tìm nơi phát ra thanh âm, nhưng không có chút khí lực nào.
Cái thanh âm kia càng lúc càng lớn, dần dần chiếm cứ toàn bộ không gian của tôi, ngay cả mạch máu cũng nhồi đầy tiếng vang. Sau đó tôi cảm nhận được lay động, có người ở bên cạnh tôi phe phẩy tiếng kêu gọi tên tôi.
Tôi không thể hô hấp, anh đè nặng tôi, rất nhanh cảm giác gánh nặng này biến mất, bên tai ầm ầm nghe được có người ở bên cạnh rống to, "Gọi bác sĩ lại đây, bảo hắn đi nhanh chút." Sau đó chỉ có bàn tay nóng rức không ngừng vỗ mặt tôi, anh tuyệt vọng nói: "Em sẽ không có việc gì, em không có khả năng có việc..." Anh sợ hãi tới mức khớp hàm cũng run rẩy, câu chữ hoàn toàn không nối liền.
Từ trong yên tĩnh tỉnh lại, đau nhức cùng thiếu dưỡng làm hô hấp khó khăn cũng quay trở lại. Tôi muốn hô hấp, nhưng phổi hình như đình chỉ công tác, không khí biến thành thật thể, tôi bắt giữ không được một chút dưỡng khí nào.
Thanh âm Cal rốt cục rõ ràng hơn, anh còn đang không ngừng kêu to tên tôi, tay cọ xát khuôn mặt không chút phản ứng của tôi, sợ hãi làm động tác của anh không được tốt. Tiếp đó anh đột nhiên ngừng lại, hình như nghĩ đến cái gì, tay đột nhiên bóp miệng tôi, cảm giác ấm áp ẩm ướt chiếm lấy khoang miệng tôi.
Hô hấp, miệng truyền miệng.
Cỗ hơi thở này nháy mắt va chạm vào không khí còn đọng lại nơi cổ họng, tôi từng chút từng chút hồi phục lại, phảng phất như người sắp chết chìm trong nước được kéo lên bờ, nội tạng kề cận tử vong rốt cục đạt được sinh cơ.
Tôi thở một phát, cỗ hơi thở kia chợt biến thành dao nhỏ sắc bén, cắt yết hầu của tôi rồi đi vào phổi, cảm giác khó chịu lúc này giống như được hồi sinh sau khi hôn môi với tử thần. Ngón tay tôi rốt cục có khí lực, nắm chặt quần áo Cal, ánh mắt tôi tăm mở ra, một mảnh vặn vẹo hình ảnh, đều không biết mình đang ở địa ngục hay thiên đường.
Cal còn đang không ngừng liếm môi tôi, liều mạng giúp tôi hô hấp nhân tạo.
Tôi hô hấp một chút, anh liền hôn sâu tôi một chút, phương thức cấp cứu hoàn toàn không hợp cách, miệng đầy nước miếng. Bởi vì hít thở không thông quá độ, tôi không chỉ có cảm nhận được yết hầu đau, ngay cả ngực bụng cũng đều đau nhức, tay chân lạnh lẽo. Ánh mắt tôi rốt cục có thể thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, là mặt Cal, sợ hãi ở trên mặt anh lưu lại dấu vết rõ ràng, ngay cả tròng mắt của anh cũng run run.
Thấy tôi nhìn trở về, anh kích động nâng mặt tôi, hoảng loạn ngôn ngữ không thành câu, "Cảm tạ Thượng Đế, em không có việc gì." Anh không tin hôn môi tôi lung tung, hình như lo lắng tôi biến thành thi thể, muốn dùng cách này để xem cơ thể tôi có còn độ ấm hay không, có lạnh như băng hay không.
Tôi miễn cưỡng khôi phục hô hấp, ngực rốt cục phập phồng như bình thường, nhưng mỗi lần hô hấp yết hầu đều khó chịu, ngay cả nói chuyện cũng trở thành công việc vô cùng khó khăn. Sau đó tôi bắt đầu ho khan, nhỏ giọng mà khó khăn ho khan, Cal vội vàng ôm tôi ngồi dậy, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán anh chảy xuống miệng, mày gắt gao nhăn lại, ánh mắt càng thêm cau lại nhìn tôi.
Hồi hộp quá độ, anh sợ không còn một tia huyết sắc. Thật giống như tôi mới là hung thủ giết người, mà anh là người bị hại.
Tôi lắc đầu, đẩy anh ra, bóng ma tử vong làm tôi không thể xem anh như lúc bình thường mà đối đãi, anh quá độc ác, nếu là người thường đã sớm bị anh bóp chết.
Cal dùng sức bắt lấy tay của tôi, anh hình như còn muốn nở nụ cười vô hại, bất an nói, "Emily..."
Tôi kéo tay lại sờ cổ mình, đau đớn nóng bỏng làm tôi không thể nói ra thành tiếng, mỗi một lần nuốt nước miếng đều như dùng dao cắt qua. Điều này làm cho tôi càng không muốn nhìn thấy tên đầu sỏ gây chuyện này, nói chuyện yêu đương cũng có thể xảy ta tai nạn chết người, chuyện này thật là làm tôi mở mang tầm mắt, vô lực muốn lấy lại cánh tay của mình, tđịnh đuổi anh cút ngay.
Cal không chịu buông tay, vẻ mặt của anh trở nên áy náy, cảm xúc hối hận làm anh không thể thản nhiên đối đãi với tôi, "Về sau sẽ không..."
Những lời này nghe qua giống như người chồng bạo lực nói lời cam đoan với ngươi, lần sau không bao giờ đánh ngươi nữa. Tôi căn bản không thể tin được lời nói của anh, tôi không biết anh đã điên cuồng đến loại tình trạng này, cảm giác khi nói chuyện yêu đương sẽ tùy thời bị giết làm tôi sợ hãi.
"Bỏ..." Tôi khó khăn ra tiếng, câu nói thoát ra ngay cả tôi cũng nghe không hiểu. Nhưng tay thì rất kiên định mà rút về, đó là động tác cự tuyệt.
Cal lăng lăng nhìn tôi, anh hình như không biết phải làm sao bây giờ, chỉ là miễn cưỡng nhếch miệng nói: "Bác sĩ sẽ đến, em nghỉ ngơi thật tốt."
Nghỉ ngơi... Tôi rút từng ngón từng ngón trong tay anh ra, Cal gắt gao kéo lại ngón tay cuối cùng của tôi, vừa khéo là ngón áp út đeo nhẫn, ngón tay gần trái tim nhất.
Anh không buông tay, im lặng giằng co với tôi, chỉ là không buông tay, giương mắt nhìn tôi.
Quả thật anh chính là tên thần kinh vô lại, bạo lực lưu manh.
Tôi càng thêm dùng sức, đau cũng sẽ không tiếc. Ánh mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh, buông tay cho tôi. Cal hình như không thể nhận ánh mắt của tôi, anh không biết làm sao cúi đầu, tóc loạn đòi mạng bao trùm ánh mắt anh.
Từng chút từng chút một, giống như kéo co, cố sức để mình thoát ra khỏi lực lượng của anh. Cal đột nhiên thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Tôi dừng động tác của mình lại, nhìn anh cúi đầu, trên mu bàn tay hơi ướt át. Anh ngốc tiếp tục nói: "Em lừa anh cũng không sao, không cần chết... Em đừng rời khỏi anh."
Cảm giác ướt át nóng bỏng trên mu bàn tay thật đáng sợ, cảm giác âm áp trên tay làm bỏng tim tôi, trực tiếp xông lên hốc mắt, làm mắt của tôi lập tức ửng đỏ.
Anh không nhìn thấy biểu cảm của tôi, còn tiếp tục cúi đầu giải thích, "Con người của anh tính tình không thích lắm, vừa rồi chính là ngoài ý muốn, đúng, ngoài ý muốn. Anh chỉ muốn hù dọa em một chút, hù dọa..." Anh hình như nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, thanh âm đều lập tức đứt gãy.
Tôi khó khăn hít sâu, trên mu bàn tay cảm giác ẩm ướt càng thêm rõ ràng. Không thể khống chế bàn tay kia, thử chạm vào mặt anh, Cal lập tức chật vật né tránh, có chết cũng không để tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này. Trong lúc anh còn dãy dụa, còn nhanh chóng nắm lấy bàn tay của tôi, mười ngón triền thật chặt chẽ.
Tôi đột nhiên khó chịu mở miệng, "Em... Không có việc gì."
Tay anh dùng một chút lực, bị lời nói của tôi làm kinh ngạc đến. Sau đó anh không xác định ngẩng đầu, hai mắt hồng giống như con thỏ, nước mắt từ trong hốc mắt nh rơi xuống.
Anh thật sợ hãi, sợ tôi chết mất. Chẳng sợ tôi tỉnh lại, anh cũng vẫn chưa tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi. Anh rất nhanh liền ý thức được mình rất khó nhìn, lập tức cúi đầu, nỗ lực đè nén cảm giác kịch liệt thống khổ. Tôi lại ra tiếng, "Em không có chuyện." Yết hầu như trước đau giống như bị dao cắt qua.
Trên mu bàn tay ướt át làm tôi cũng rất muốn khóc, tôi chỉ có thể không ngừng mà nói cho anh, tôi không sao.
Cal đột nhiên giang tay, ôm chặt lấy tôi, tựa đầu chôn sâu ở gáy tôi, anh cười nói: "Em không có việc gì là tốt rồi."
Bên cổ tôi một mảnh lạnh như băng ẩm ướt, độ ấm trên cổ so với vết thương của tôi còn làm tôi khó chịu hơn. Sau đó tôi do dự ôm lại anh, dựa vào đầu của anh, nhắm mắt lại.
Chúng tôi gắt gao ôm lấy nhau, ấm áp và lạnh như băng cùng tồn tại.