Editor: Thủy Nhược Lam
"Emily." Anh kéo tay tôi, biểu cảm muốn tức giận mà không có cách nào bùng nổ.
"Uh, Josephine." Tôi trực tiếp ngồi ở trên đài, bên tai đều là thanh âm khiêu vũ, chân gắt gao quấn lấy cái cột cùng anh chơi trò kéo co.
"Josephine là tên cái gì?" Anh rốt cuộc cũng bị đốt vào dây pháo, giương hổ trảo lên, tôi thấy ánh mắt màu hổ phách của anh sáng lên giống như thủy tinh cầu, trên mặt đều là ngọn lửa tức giận.
"Chúng ta khiêu vũ." Tôi chết cũng muốn kéo anh lên đài, kéo anh không buông tay.
"Ai cho em uống nhiều rượu như vậy?" Anh giống như con hồ li đa nghi, nhanh nhẹn mà hung ác muốn tìm ra đầu sỏ gây nên, rất nhanh anh liền nhìn thấy người có thể giận chó đánh mèo chịu tội thay, Jack."Jack Dawson, ngươi thế nhưng giật dây em ấy đến chỗ hỗn loạn này."
Jack kéo Rose ra sau lưng giấu đi, sau đó vẻ mặt vô tội phản bác, "Vị tiên sinh cao quý ở khoang nhất đẳng này, Emily là khách khoang hạng ba, cô ấy vốn nên thuộc về nơi này."
"Ai thuộc về cái nơi quỷ quái này, tôi đã mua vé cho em ấy rồi, em ấy thuộc về khoang hạng nhất. Trời ạ... Chờ một chút." Anh vừa chỉ tay vào Jack nổi giận đùng đùng nói, vừa bước chân lảo đảo đi lên đài, tôi dùng sức kéo anh đi lên, sau đó giống như con khỉ treo lên trên người anh, mũi có thể ngửi thấy mùi nước hoa Brandy và hương vị nam tính của anh.
Sau đó tôi nắm lấy cánh tay anh, lớn tiếng nói: "Vui vẻ đi, chỗ này đều là âm nhạc." Kéo anh, tôi tự đùa tự vui theo âm nhạc xoay vòng.
Người đàn ông này biểu cảm giống như bị tôi bức tới điên rồi, anh lôi kéo tay tôi không thả, nhưng lại mẫn cảm với tiếp túc của người khác, "Cách tôi xa một chút, quần áo của ngươi bao lâu chưa giặt. Chờ một chút, Emily, chúng ta trở về thôi, nơi này không phải chỗ tốt."
"Oa nha, ngươi bồi cô ấy khiêu vũ thôi, ngươi nhìn Emily xem, cô ấy rất vui vẻ." Jack ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, nói xong liền lôi kéo Rose chui vào trong đám người, còn nói với Rose, "Chúng ta không cần để ý đến hắn, để hắn ăn chút đau khổ."
"Tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy chật vật như vậy..." Rose nhịn không được cười rộ lên, đi theo Jack chạy.
"Josephine, chúng ta khiêu vũ." Tôi lấy khuỷu tay vòng lấy tay anh, trong lỗ tai tràn đầy tiếng cười khoan khoái.
"Gặp quỷ Josephine, đây là tên ngu ngốc nào vậy." "Josephine" khẩn trương bị tôi kéo vòng vòng, anh căn bản không am hiểu loại vũ đạo này, luống cuống tay chân muốn ngăn tôi xoay vòng, nhưng một lúc sau đầu óc anh bắt đầu choáng váng, tóc tai tán loạn xõa tung trên trán.
Nơ cổ anh lệch đi, cúc áo bị bung ra, hình tượng không còn gì.
Tôi thế nhưng cảm thấy anh thật đáng yêu, không khỏi cao giọng hoan hô, "Josephine, Josephine, múa điệu đầu tiên với tôi."
Anh bị tôi làm đầu óc choáng váng muốn tức giận nhưng không biết làm gì, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay lôi kéo áo sơmi, ở bên tai tôi nhanh chóng nói: "Tốt lắm, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi."
Tôi có tai như điếc, nới tay anh ra, bản năng muốn chạy xuống đài đụng phải nhạc sĩ đang đứng vỗ tay. Anh chạy đến ôm tôi, tiếng hít thở chợt tăng thêm, "Em không nên uống nhiều rượu như vậy, thật là, quả thật là tửu quỷ."
Tôi vòng tay lại ấn cổ anh xuống, muốn tránh thoát khỏi ngực anh, bên tai lộn xộn nghe được tiếng anh không nhịn được tức giận lớn tiếng nói, "Em sẽ làm anh mất mặt, anh nên nhét em vào cái hòm rồi khóa lại, cái chỗ như thế này, đều là người hạ đẳng... Đừng giãy dụa, Emily."
Tôi tránh không thoát, tay trực tiếp chạm vào mặt anh, dùng sức miết, trong lúc nhất thời khuôn mặt tức giận của anh bị tôi miết nhăn lại.
"Anh không nên cho rằng em còn tỉnh, em uống say rồi." Anh nỗ lực mở miệng nói chuyện, nếp nhăn trên mặt càng nhiều hơn làm anh khó phát ra tiếng, làm lời nói của anh mơ hồ nghe không rõ.
"Em không có say." Tôi vô tình cười nói, chỉ là cảm thấy thật vui vẻ. Từ ngày đầu tiên tôi xuyên không đến nơi này, không có một ngày nào thuận lợi cả, cả ngày bôn ba tìm kiếm thức ăn. Gặp thi thể đói chết, từng bị lưu manh chặn cướp, bị lừa gạt thiếu chút đông chết ở đầu đường. Nói thật tôi chưa từng ăn qua chút khổ nào, ít nhất không có đói thảm thành như vậy. Nhưng tôi còn là sống là được, hơn nữa tôi tin tưởng cuộc đời của mình cũng sẽ thuận lợi thôi, không thể nghi ngờ, lúc này tôi rất vui vẻ.
"Có nhận được anh là ai không?" Mặt anh vặn vẹo càng đáng sợ, rõ ràng, anh không có tí cảm giác tốt nào với chỗ này.
"Josephine." Tôi trảm đinh tiệt thiết nói.
"Đó là tên một nữ nhân." Anh rốt cục không thể nhịn được nữa rít gào, ôm lấy cánh tay của tôi dùng sức, trực tiếp ôm tôi lên cách mặt đất. Tôi vốn đã choáng váng đầu, kết quả giây tiếp theo phát hiện mình thiên toàn địa chuyển, người khiêu vũ, bia đen cùng với bàn ghế đều đảo lộn.
Ngay cả tóc cũng giống như thác nước chảy xuống, tôi mạc danh kỳ diệu muốn giãy dụa, thanh âm tức giận của một người đàn ông vang lên, "Em yên tĩnh một chút. Lovejoy, bảo bọn họ tránh ra, đám châu chấu này không yên tĩnh được một phút nào sao?"
Tôi phát hiện mình đang bay, tay ở trên không trung với, giống như hi vọng có thể bắt được cái gì. Cuối cùng chạm vào được quần áo, trong quần áo là cơ bắp ấm áp, tôi không khách khí bắt lấy nó, kết quả thân thể một trận lay động, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc kia nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho tôi, "Không nên động thủ động cước, anh không hi vọng em sẽ hối hận."
Cảm giác hoa mắt chóng mặt luôn tồn tại, tôi thật vất vả mới quậy một lần, miệng cắn được tóc dài, miễn cưỡng thấy rõ ràng tư thế của mình là... Bị người khiêng?
Thanh âm náo nhiệt rầm rĩ cuối cùng cũng tắt đi, cái lạnh trèo lên cánh tay tôi, gió biển thổi tới làm tôi run run, tốc độ vốn đang nhanh bởi vì động tác run run của tôi mà chậm lại, sau đó tốc độ kia càng nhanh hơn. Tôi mơ hồ nhìn thấy sao trời, qua một lúc những ngôi sao kia biến thành tấm gỗ, đảo mắt lại là một mảnh trắng xóa.
Tiếp đó là thanh âm cửa mở ra, sau đó là thanh âm của một người đàn ông mệnh lệnh vang lên, "Nước ấm khăn lông, trà, nhanh đi chuẩn bị."
Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận đây là chỗ nào, tư thế vừa chuyển, tôi bị người trực tiếp đặt lên trên giường.
"Một thân toàn mùi rượu, em thật sự làm anh tức giận." Anh mạnh mẽ cởi bỏ nơ cổ, cởi áo bành tô, sắn tay áo lên, một mặt chán ghét."Tất cả đều là hương vị này, không được đến khoảng hạ đẳng trộn lẫn với đám người kia, ai biết bọn họ có hay không có bệnh truyền nhiễm, cho dù đã kiểm tra mới cho lên, bên trong khẳng định có tội phạm."
Tôi nghiêng đầu, chăn đệm ấm áp làm tôi theo bản năng chui vào trong, nhìn thấy anh đổi tới đổi lui, tôi nhìn anh hàm hồ cười.
"Em uống say." Hai tay anh đặt trong túi quần, lớn tiếng nói với tôi.
Tôi tiếp tục ngây ngô cười, hơi cồn làm tôi rất hưng phấn, không thể nhập mộng, hơn nữa giống như tinh lực dư thừa.
Nhưng anh hình như hiểu lầm cái gì, mặt kịch liệt giãy dụa, tạm dừng vài giây mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân, "Em uống nhiều rượu lắm, không biết mình đang làm gì."
Tôi làm gì? Dấu tay dưới một cái gối đầu, tôi không vừa lòng lại đặt trước bụng, ánh mắt thẳng tắp theo dõi anh.
Anh lại chuyển tới bên giường, do do dự dự, lại đứng cách tôi. Miệng luôn luôn nhắc nhở mình, "Em ấy cái gì đều không biết, chẳng lẽ không thể thanh tỉnh một chút sao?"
Tôi cảm thấy khát nước, vươn tay muốn uống nước, người đàn ông trước mắt thấy động tác của tôi làm anh có xúc động nhìn thấy ánh sáng cứu chuộc, anh đi tới, cũng không có giúp tôi mang nước, cứ như vậy ngồi lên trên giường, vuốt mặt tôi.
"Được rồi, em nhất định biết mình đàn làm gì, chúng ta vốn là có thể tiến hành bước này." Anh gấp gáp sờ tóc của tôi, mặt tôi, tay đi xuống, ma sát qua cổ và vùng xương quai xanh. Anh thuyết phục mình, trong mắt mang theo mê luyến và lực công kích đáng sợ."Chúng ta sẽ có một buổi tối tốt đẹp..."
Anh ôm lấy mặt tôi, những cái hôn nhỏ vụn nhặt rơi xuống mặt tôi, lên trên gò má, trên môi, cảm giác giống như đứng dưới mưa, cũng rất mãnh liệt.
Tôi không có thói quen tiếp xúc gần như vậy, tay không chút khách khí vỗ lên mặt anh, ý đồ muốn anh rời khỏi,anh dùng lực nắm lấy cổ tay tôi, tôi đối nghịch với anh muốn rút tay về. anh hôn tôi một cái, tôi liền đánh anh một cái, hành động này làm anh nhe răng trợn mắt bắt lấy tay tôi, lại chưa từ bỏ ý định muốn hôn tôi, theo quán tính tôi muốn rút tay lại, lực đạo của anh rất lớn, nhưng một khi tôi liều mạng anh sẽ theo thói quen mà nới lỏng tay tôi ra.
Có qua có lại, anh rốt cục không có cách nào bụm mặt, "Em thật là chả có lúc nào giống nữ nhân cả, còn có lần sau không được mặc váy như thế này ra ngoài đường, miễn cho bị người ta chiếm tiện nghi."
Tôi dùng sức đẩy anh ra, trực tiếp đẩy anh xuống giường, cảm thấy cả người đều có lực, muốn làm vận động giãn tứ chi.
"Anh cảm thấy mình rất ngốc khi nghĩ em có thể nghe hiểu, em uống say sao lại có khí lực lớn như vậy chứ." Người đàn ông vô lực nói, anh ôm thắt lưng từ trên thảm ngồi dậy, mặt mang ửng hồng, ánh mắt nhiệt tình không bình thường. Thấy tôi ngồi dậy, anh đứng tại chỗ chần chờ một chút, lại bám riết không tha đi tới, hai tay nâng mặt tôi, nhẹ giọng dỗ tôi nói: "Việc này rất vui vẻ, anh sẽ làm em vui vẻ." Nói xong, một cái ma trảo bò lên cổ áo tôi, anh nuốt nuốt nước miếng, ngón tay luôn luôn run run.
Tôi chụp như chụp muỗi, lập tức hai tay vỗ vào móng vuốt của anh, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với anh. Trơ mắt nhìn sắc mặt anh ửng hồng biến thâm, nhiệt độ trong mắt biến thành khẩn cầu, vẫn còn tiếp tục đè nén, giãy dụa, cuối cùng anh miễn cưỡng hô hấp, mới giấu được cảm xúc này xuống.
Anh thử rút tay về, tôi liều chết không thả. Ánh mắt anh không dám nhìn tôi, chỉ có thể uy hiếp bằng miệng, "Em còn tiếp tục tùy hứng, anh sẽ rất tức giận."
Anh tức giận thì sao chứ.
"Em vẫn là ngủ đi, trước tắm rửa một cái, anh sẽ bảo nhân viên giúp em chuẩn bị nước ấm." Bị tôi tra tấn tới mức không biết làm gì, trên mặt anh màu đỏ còn không có rút đi.
Tôi lắc đầu, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Josephine, chúng ta khiêu vũ."
"Josephine",...
"Chúng ta khiêu vũ." Tôi đong đưa tay anh, ánh mắt khát vọng nhìn anh.
"Nghỉ ngơi." Anh nhẫn nại, nhẫn nại từ hàm răng truyền tới.
Tôi không buông tay thuyết phục anh, "Em muốn cùng anh khiêu vũ."
"Lần sau không được đứng trước mặt người khác làm như vậy nữa, thành cái dáng vẻ gì chứ." Anh bắt đầu chỉ trích tôi, nhấc chăn lên ấn tôi vào.
"Vậy anh khiêu vũ với em một lần đi." Tôi không có một chút mỏi mệt, phe phẩy tay anh lặp lại không ngừng.
"Yên tĩnh cho anh, em không có lúc nào ôn nhu cả." Thoạt nhìn anh không có tí kinh nghiệm nào dỗ người ngủ cả, anh điên lên nhìn tôi.
"Em sẽ thật ôn nhu." Tôi nghiêm cẩn tự trọng, từ lúc quen biết với lão sư và bạn học họ đều nói tính cách của tôi rất tốt."Cho nên anh phải cùng em khiêu vũ." Bởi vì tôi thật ôn nhu.
Anh thử rút tay về, tôi và anh kéo co, chính là không thả anh ra.
"Được rồi, khiêu vũ xong thì ngủ." Anh rốt cục thỏa hiệp, không có cách nào nhìn tôi.
Tôi nhảy xuống giường, kéo "Josephine" của tôi chạy ra bên ngoài, anh vẫn tiếp tục oán giận phía sau tôi, "Về sau không cho em uống rượu, không cho làm loạn, còn có không cho ở trước mặt người ngoài lộ tay lộ chân..."
Tôi thử tìm kiếm âm nhạc, nhưng khúc nhạc vui vẻ kia đã biến mất, tôi cái gì cũng không có tìm được, chỉ có tiếng gió trên sàn tàu. Tôi kéo anh lên sàn tàu, ánh trăng và đèn trên thuyền đan vào nhau thành ánh sáng huyền diệu, tôi bỏ giày ra, chân trần đi trên sàn. Sau đó nói với anh: "Cởi giày."
"Cái gì?" Anh kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt không tình nguyện.
Tôi hai tay chống nạnh, cười hề hề nhìn anh, không nề ngại phiền nhắc nhở anh, "Phải cởi giày."
Biểu cảm không tình nguyện biến thành tiều tụy, anh bất đắc dĩ mà do dự đi quan sát bốn phía, giống như đang lo lắng sẽ có người nhìn thấy dáng vẻ lúc này của chúng tôi. Sau đó anh khom người, không được tự nhiên mà cởi giày ra, miệng lại bắt đầu lải nhải, "Em phải lập tức nghỉ ngơi, bây giờ còn ra thể thống gì nữa chứ?"
Tôi cũng không biết mình cần nghỉ ngơi, tôi chưa từng tinh lực dư thừa như vậy. Vươn hai tay về phía trước, từng bước một tiếp cận anh, tôi chạm vào áo trong màu trắng của anh, bên trên là cúc, mềm nhẹ áp mặt vào ngực anh tiếng tim đập, ấm áp bắt đầu tăng tốc, ở trong lỗ tai của tôi nhanh như tiếng xe lửa nổ vang.
Tôi cảm nhận được cảm giác quen thuộc lúc đang choáng váng này, còn có chìm trong men say, anh ngây ngốc đưa tay đặt lên vai tôi, "Muốn khiêu vũ thì khiêu vũ đi, tửu quỷ tthật sự không biết hầu hạ thế nào mới tốt đây."
Tôi dẫm lên chân anh, bên trên là tất. Theo bản năng anh lùi về sau, tôi lại dẫm lên không cho anh thoát. Nhẹ nhàng, tôi dẫm lên cả hai chân anh, chân trái dẫm chân phải, chân phải dẫm chân trái. Nháy mắt toàn bộ thân thể sức nặng đều đặt ở trên người anh, tôi cầm lấy bờ vai của anh, tựa đầu ở trong ngực anh, nhẹ giọng nói: "Đi về phía trước một bước..."
Anh trầm mặc một chút, hình như không biết làm gì với tôi, cuối cùng anh vẫn nhận mệnh mà ôm lấy thắt lưng tôi, lo lắng tôi ngã xuống, sau đó dùng lực đạo ổn định đi về phía trước một bước
"Lui về phía sau một bước." Tôi nhắm mắt lại, hàm hồ nói.
Anh dừng một chút, lại không thuần thục lùi về sau một bước. Tôi treo lên người anh, đột nhiên buồn cười rộ lên, tươi cười đánh úp lại. Tim anh đập gia tốc, biến thành khúc hát ru, tôi híp nửa mắt nhìn về phía sàn.
Ánh trăng như nước, kéo dài bóng dáng chúng tôi, thẳng đến khi hòa thành một thể.
Sau đó tôi ngủ, đây là giấc ngủ sâu nhất của tôi trong mấy tháng này.