☆Editor: Thủy Nhược Lam
Ở nơi này ngươi có thể tưởng tượng được tất cả các thân phận mà ngươi cóthể nghĩ đến, những người có thân phận và tài năng song hành, còn nếungươi muốn nhìn thấy quý tộc nước Anh hoặc những ông trùm người Mĩ, thìngươi phải chạy đến sàn tàu khu D ngước đầu nhìn lên trên cao, nơi đónơi nơi đều có những người đàn ông mặc tây trang được cắt may tinh tế và những người phụ nữ thì đầu đều đội mũ hoa lệ sang trọng.
Nhưngcho dù là khoang hạng nhất hay khoang hạng ba thì, thì tôi cũng khôngthể tìm ra người muốn tìm. Sau khi Jack lên thuyền, anh ta đi vào trongmê cung hành lang, tuy tôi biết rõ từng chi tiết của phim Titanic, thậmchí còn xem một ít tư liệu về con tàu Titanic này, nhưng những thứ vụnvặt như vậy cũng rất khó nhớ ra được. Ví dụ như tôi đã quên mất số phòng mà Jack ở, nhưng tôi vẫn nhớ được khoang thuyền mà người đàn ông đitheo Jack, là người bạn thân của Jack, anh ta cũng thắng được một chiếcvé tàu.
Tôi cũng không có khả năng đi đến từng khoang thuyền rồimở cửa từng phòng một, nếu làm như vậy thì tôi sẽ mệt chết. Trong thựctế thì vẫn còn thời gian, tìm được Jack, thuyết phục hắn.
Giữatrưa ngày mai Titanic sẽ cập cảng Ireland Queenstown, đám hành kháchcuối cùng sẽ lên thuyền, mà tôi sẽ rời thuyền. Vô luận có tìm được Jackhay không, hoặc tôi không có cách nào thuyết phục hắn rời thuyền thì tôi cũng nhất định phải rời khỏi con thuyền này.
Lần này mạo hiểmlên thuyền chẳng qua cũng vì nam thần mà tôi ôm ấp từ thuở niên thiếuđến nay, về sau nếu già đi tôi cũng có thể kể lại chuyện xưa cho concháu mình, bà của ngươi ngày còn trẻ cũng đã lên con thuyền bị chìm kia, chỉ vì cứu vớt người đã từng là thần tượng.
Nhưng có lẽ chiếcchăn bông kia mới quan trọng, mà Jack Dawson chỉ làm cho tôi càng thêmliều mạng mà thôi. Cho nên tôi còn thời gian một ngày để giảm sóc,tôi ởthông đạo của khoang hạng ba chờ nửa giờ, rốt cuộc tìm được phòng ghitrên vé tàu. Những bóng đèn màu trắng trên thông đạo sáng rực con đường, chiếu sáng từng khuôn mặt của những người hành khách. Tôi cảm giác được mình như một u linh du đãng khắp mọi nơi, có vẻ đặc biệt không hợp vớikhung cảnh nơi này.
Không có hành lý gì, cổ chân gầy yếu, bêndưới là bàn chân dính đầy bùn và vết máu khô đen, áo khoác bị mài mònnghiêm trọng cổ tay được sắn lên hai nấc, quần bởi vì không hợp với cơthể mà có vẻ đặc biệt rộng, tóc dài xoã tung loạn xạ. Tôi một đường đivề phía trước là một đường bị vậy xem, một người phụ nữ nước Anh nhìnthấy tôi thì ánh mắt lóe lên thương cảm, nàng lấy chiếc chăn bông đưacho tôi rồi hỏi, “Có cần hỗ trợ không? Đứa nhỏ.”
Mặt tôi không biểu cảm nói: “Cám ơn, ngày mai ngươi có thể rời thuyền không?”
Người phụ nữ đó nở nụ cười khó xử rồi bước đi.
Ai cũng cho rằng tôi là người điên, cho nên nếu ở trong này mà tôi hô lêncon thuyền này sẽ bị chìm thì họ sẽ coi tôi như người bị bệnh tâm thầnmà ném xuống dưới hải dương, để cho tôi cảm nhận được cái gọi là thuyềnchìm.
Tôi một lần nữa lấy vé tàu ra nhìn, mặt trên đề hàng chữ dễ thấy nhất“WHITE STAR LINE(vận thủy bạch tinh)” dòng chữ in rất đậm. Mặt bên trên viết thủ tục dành cho hành khách và số phòng.
Tôi điđến phòng được ghi trong vé, trong phòng có ba người đàn ông, bọn họđang nhiệt tình bắt chuyện nhau, dùng tiếng Thụy Điển. Nhìn thấy tôikhoác chăn bông đi vào thì im bặt, họ không rõ mục đích tôi đi vào đây.Hoặc là tôi không đi giày nên trông rất đáng sợ, thời đại này không chophép con gái được lộ ra mắt cá chân, chiếc quần của tôi chắc chắn khôngthể che hết cẳng chân. Tôi kì thật không nên đeo chiếc mũ vứt đi kia, mà nên bôi đầy than lên mặt, lại mang thêm mũ của đàn ông, có quỷ mới nhìn ra tôi là nữ.
Tôi nhìn thấy trong khoang thuyền còn thừa lại một chiếc giường, khoang thuyền thì rất hẹp. Hai bên bố trí hai giườngtầng, con đường ở giữa thì rất nhỏ, cuối căn phòng có một cái bồn rửamặt nhỏ, trên đó là dụng cụ sưởi ấm.
Một người hành khách nam nằm ở trên giường, nửa thân cúi xuống cười, ở bên dưới giường của hắn cóhai người đàn ông đang cười nói với nhau. Tôi đi đến chiếc giường cuốicùng không có người, bọn họ rất ăn ý rời bàn chân ra khỏi đường đi, đểtôi đi qua.
Tôi trèo lên giường, giống như có thể cảm nhận đượcbên dưới chăn con thuyền hơi run, thuyền đang ở giữa biển, chúng tôiđang ở giữa biển. Tôi dùng chăn lông xoa xoa chân, nơi bị xước da hơiđau. Lại lấy một góc chăn vẫn còn sạch dùng sức lau mặt, chăn lông lậptức có một vệt đen. Mặt của tôi cho dù dùng chăn lông lau nhưng chỉ sợcũng không sạch sẽ được, trên mặt tôi đóng một tầng bụi dày, làm mặt tôi thành một mớ hỗn độn.
Ném chăn lông đi, tôi im lặng rủa xả cáichăn lông mang nhãn hiệu của công ty White Star Line trăm lần, trongkhoang thuyền yên tĩnh, tất cả mội người nhìn tôi như đang xem kịch câm. Xem ra tôi cũng có thiên phú biểu diễn, có lẽ lần sau đến nước Mĩ tôicó thể diễn Chaplin.
Ngủ một giờ, sau đó nếu tìm được Jack, nghĩbiện pháp để hắn đáp ứng rời thuyền, tiếp theo là chờ đến giữa trưa làtôi có thể đến cảng Ireland rồi xuống thuyền.
Kế hoạch thật hoàn hảo, tôi lập tức rơi vào giấc ngủ, chăn đắp từ cổ tới chân, thân thể đã đến cực hạn, không thể cử động nữa.
Tôi mơ một giấc mơ, trong rạp chiếu phim tối đen, ánh sáng đằng trước phảnxạ chiếu lên ghế ngồi ánh sáng mờ ảo. Bộ phim Titanic chiếu trên mànảnh, chiếc thuyền vẫn đang ở trên đại dương,tôi ngồi một mình ở rạpchiếu phim, trên RMS Titanic không có ai, chỉ có sàn tàu rộng rãi vàthân thuyền.
Đường cong của nó vẫn tuyệt đẹp như cũ, trên biểnnhững đàn chim đang bay. Ở chân trời xa xôi, cảng New York, Tượng NữThần Tự Do ẩn ẩn xuất hiện, cảnh tượng thật duy mỹ, thân tàu bắt đầu tan rã, sơn phai màu, mạn thuyền vỡ vụn, ô cửa sổ nát vụn. Nó bắt đầu chìmnghỉm, từng chút từng chút bị nước biển cắn nuốt, cuối cùng nằm cách đáy biển hai dặm Anh ( 1 dặm Anh = 1,609km), yên tĩnh ngủ say.
Không có một bóng người, cô độc nằm trong bãi rác dưới đáy biển.
Tôi thử vươn tay đụng chạm vào nó, lại phát hiện tay tôi chạm vào khung cửa rỉ sét khắc hoa văn, tôi đẩy nó ra, một tia sáng chiếu lên từ cánh cửa, đổ lên người tôi. Cửa lấy vận tốc ánh sáng mà chữa trị, giống như thờigian rút lui, từng năm từng năm rút đi, năm 2012, năm 1997, năm 1985,năm 1912… Cửa mới tinh hoàn mỹ, khắc họa trên nó là những cành lá.
Tôi đi vào, chỗ đó có cầu thang hình tròn, vòng tròn thật lớn, mái vòm làmbằng kính, đèn trần làm bằng pha lê đang chiếu sáng rực rỡ. Tất cả mọingười vỗ tay, mỉm cười, giống như đã đợi tôi thật lâu.
Tôi đi xuống cầu thang, trong nháy mắt đột nhiên có cảm giác đã đi qua cả thế kỉ
Mà ở một giây đó, tiếng kèn ồn ào vang lên, tôi đột nhiên bừng tỉnh, haimắt căng lên nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời không biết mình cònđang trong mơ hay ngoài đời thật. Ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuốngthật ấm áp, tôi giống như có thể nghe rõ thanh âm mặt trời chiếu xuống,xen lẫn trong đó là hương vị ẩm ướt, ở trên chóp mũi tôi. Động cơ dướiđuôi thuyền dường như truyền đến từ dưới mặt biển, khoang hạng ba ở dưới đuôi thuyền, bên dưới là chân vịt của thuyền Titanic.
Trongkhoang thuyền không có một bóng người, tôi phục hồi tinh thần lập tức bò xuống giường, miệng vết thương dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn,làm tôi không thể lập tức đứng trên mặt đất. Tôi cấp tốc kiễng chân lên, muốn làm cho cảm giác đau đó biến mất.
Ra khỏi khoang thuyền,trên hành lang có ít ỏi vài người hành khách đang đi lại, tôi cảm thấytrong một thời gian ngắn tôi không thể tìm được bóng dáng của Jack. Làmngười, nhất là khi không phải diễn viên chính, muốn gặp gỡ bất ngờ namnhân vật chính thì đó là nhiệm vụ khó hoàn thành, cho dù các ngươi cùng ở trên một chiếc thuyền.
Tôi đi đến phòng ăn của khoang hạng ba,ăn một vài thứ, hành động đó giống như quỷ chết đói đầu thai. Vài ngườidi dân giả trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi thật sự rất muốn bọn họ thu lại tròng mắt đã bị rơi trên sàn.
Màn đêm bắt đầu buông xuống,Titanic đang đứng ở trên mặt biển, xa xa là bờ biển nước Pháp. Đó làchặng dừng chân thứ hai của Titanic, thời gian dừng là lúc bảy giờtối,đang chuẩn bị tiếp ứng hành khách của hai con thuyền chở khách cỡtrung.
Một lần ngủ là năm sáu giờ, tôi thế nhưng dùng thời gianquý giá để giành lấy mạng sống để ngủ? Đi đến sàn tàu khu D, nơi đó vẫncòn lưu ánh sáng hoàng hôn, tôi mệt mỏi nhìn màn đêm buông xuống mặtbiển, tính toán thứctrắng cả đêm. Tối hôm nay tôi sẽ đợi ở khoang hạngba tìm kiếm Jack, mà bất cứ kết quả nào, buổi sáng mai con thuyền sẽ cập cảng ở Ireland, nó ngừng ở cảng Ireland rồi lập tức rời đi. Ngày mai là lần cập cảng an toàn cuối cùng của Titanic, rất nhiều người di dân ởIreland sẽ đi lên con thuyền này.
Trên sàn khoang hạng ba có ghếdùng để ngồi, vài người hành khách đang ngồi ở đó nghỉ ngơi. Tôi hít sâu một hơi, giống như có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo kích thíchlên làn da yếu ớt của tôi. Ban ngày còn tốt, buổi tối nhiệt độ không khí giảm xuống, quần áo trên người không có một chút một chút công năng giữ ấm, tác dụng duy nhất của nó là không phải trần truồng.
Mặt biển bình yên tĩnh đáng sợ, tôi đi đến lan can, đặt tay lên mặt cúi xuốngnhìn mặt biển. Từ lan can nhìn xuống, sàn tàu cách mực nước khoảng mườimét, mặt nước ít gợn sóng, Titanic giống như không phải đang đi trên mặt nước mà như đang đi trên mặt đất. Tôi nhìn thấy một con thuyền chởkhách định kì đang ngừng bên cạnh chiếc Big Mac, ngọn đèn màu da cam dần dần xuất hiện.
Lại thêm người vội vàng lên thuyền đền mạng, mặt tôi dựa vào tay trước lan can, mựt không chút biểu cảm nhìn xuống dưới biển.
Lại mô phỏng kết quả nếu tôi đem tin tức con thuyền này sẽ chìm phát tán ra, không biết kết quả sẽ như thế nào?
Đầu tiên, hành khách sẽ đánh giá tôi, kẻ lang thang mặc chiếc áo cũ nát,không đáng giá một đồng, cho nên lời tôi nói sẽ không đáng giá.
Tiếp theo thuyền viên sẽ đến tìm tôi tâm sự, sau đó thuyền trưởng sẽ saingười giam tôi vào phòng giam. Tôi có một nửa khả năng sẽ bị giam nhưvậy đến ngày mai, đó thật sự là sự trừng phạt thiện lương nhất. Đươngnhiên một nửa còn lại là họ sẽ không để ý đến tôi, bọn họ sẽ ngẫu nhiênđến đưa thức ăn, sau đó sẽ đưa tôi cho cảnh sát ở bến cảng New York.
Ai biết được, nếu tôi thật sự có thể sống đến cảng New York, khi đó ở Manhattan sẽ có ba vạn người chạy đến vây xem tôi.
Không có một người nào sẽ tin lời tôi nói, chẳng sợ tôi là kẻ lang thang, cho dù tôi là một tiểu thư quý tộc, mà là một quý tộc ưa thể diện… Thì vẫnsẽ không có kẻ nào tin tôi.
Tôi lục lọi trong túi, may mắn làchiếc kèn Harmonica bị tàn phá kia vẫn còn ở đây. Cái kèn này là thắngcá cược của một người trong đoàn xiếc, tôi nói tôi có thể xoay một trămvòng không ngừng, hắn cho dù chết cũng không tin tôi, cho nên tôi đãthắng được chiếc kèn Harmonica này trong tay hắn.
Hắn thổi nó thật sự khó nghe, tôi thật sự thấy nhạc khí này quá đáng thương nên mới thắng về.
Ta thử đem kèn Harmonica ngậm ở miệng thổi vài cái, kèn Harmonica phát rathanh âm chói tai. Tôi soi mói nhíu mày, đem kèn Harmonica dùng sứchướng không khí lắc lắc, sau đó chậm rãi rời lan can ngồi trên sàn tàu,hai tay cầm lấy kèn Harmonica, để lên miệng dùng sức thổi.
Âmđiệu dứt quãng bắt đầu thành hình, tôi chậm rãi tìm kiếm âm điệu trongnó, nhắm mắt lại, môi cùng nhạc khí thân mật tiếp xúc cùng nhau. Chiếckèn Harmonica đã thật cũ nát, có thể là sản phẩm của nước Đức, tôi cóđôi khi sẽ dừng lại hít một hơi, sau đó lại bắt đầu thổi.
Tôidường như quên mất mình đang còn ở trong thuyền, mà trở về vũ đài củamình, cơ thể của tôi mềm dẻo theo tiếng nhạc, tiếng ca Celine Dion giống như thiên âm. Gió trên biển từ lan can thổi đến sau lưng tôi, tôi lắngtai nghe giai điệu của kèn Harmonica, lá cờ treo trên đỉnh đầu tung bay.
Có cái gì so với chuyện thổi My Heart Will Go On trên Titanic càng thêmthích hợp, bắt đầu thổi theo tiếng hát của nữ ca sĩ canada, tôi chậm rãi thổi theo giai điệu của bản nhạc My Heart Will Go On.
Nếu cóthể, tôi muốn thổi đến khi xuống, đưa lưng về phái biển, để cho chiếctàu chở khách vĩ đại này vì âm nhạc của tôi mà dừng lại, vĩnh viễn dừng ở giây phút này.
My Heart Will Go On.