Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 39: Rời đi



☆Editor: Thủy Nhược Lam

“Mày có tin hay không tao có thể ném mày xuống biển, không ai biết mày biến mất như thế nào, Jack Dawson tiên sinh?” Cal kéo cổ áo Jack, hung tàn gằn từng tiếng nói với hắn, “Mày chỉ là con chuột đến từ khoang hạng ba, mày không có bản lĩnh được đứng ở chỗ này, mày có thể cho cô ấy cái gì? Cái gì cũng không có để cho, cái gì cũng không thể cho.”

Giận đến mức tận cùng, ngược lại nghe ra một loại bị thương quá độ muốn che giấu thống khổ.

Vốn Jack trong lúc nhất thời bị đánh tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, ngay cả khi đầu óc bình thường nhanh như mũi tên, cũng không chịu nổi tiết tấu loạn thất bát tao này làm hắn không đỡ được. Đợi đến khi Cal cầm lấy cổ áo hắn, đằng đằng sát khí uy hiếp hắn, Jack mới miễn cưỡng suy nghĩ cẩn thận người này phát điên cái gì, hắn không khách khí nắm lấy cổ tay Cal, giả cười khách khí nói, “Không biết con chuột ở khoang hạng ba đánh khách quý khoang hạng nhất, có phải sẽ bị thiêu chết không?” Nói xong tay kia của Jack nắm chặt thành quyền, liền hung hăng đấm một phát lên mặt Cal.

Bị người đánh nhưng không đánh lại, quả thực không phải là phong cách của nam nhân vật chính.

Cal né vô cùng nhanh, trong tình huống mảnh chỉ treo chuông nắm tay chỉ lướt qua sườn mặt anh. Lần tập kích này cuối cùng cũng làm đứt phựt mất sợi dây bình tĩnh trong đầu anh, Cal theo phản xạ đen mặt lại, quát lớn, “Mày dám đánh tao.”

“Không dám không dám.” Jack cười đáng yêu phụ họa lại anh, tiếp đó nghiêm mặt không đổi, hai tay dùng sức tách tay Cal ra, “Nơi này còn có hai vị nữ sĩ, chúng ta đánh nhau sẽ dọa đến các nàng, ngươi bình tĩnh một chút.”

Dọa hay không dọa đến tôi là một chuyện, nhưng Rose lại thiếu chút nữa bị tràng cảnh khủng bố này dọa tới mức hô hấp khó khăn, cô ấy từ nhỏ đến lớn hình như chưa từng gặp phải cảnh tượng khủng bố tinh thần như vậy, mái tóc quăn nâu đỏ dán sát lên gương mặt của cô ấy, ánh mắt xanh thẳm nhìn hai người kia như thể họ đang phát bệnh thần kinh.

Tôi còn ngồi ở trên thảm, không có khí lực tách hai người đàn ông đang đánh lộn ra, chỉ là áo ngủ quá rộng luôn trượt từ bả vai xuống, tôi đành phải tay kéo cổ áo, ngẩng đầu nhìn lão Poodle. Ông ta đang móc súng, một tí cảm giác dọa sợ nữ sĩ cũng không có, xem ra ông ta vốn định bắn Jack, sau đó vu oan cho hắn đến trộm cướp linh tinh cái gì đó… Quá hiểu biết về bộ não của mấy người này làm tôi rất áp lực đó.

Ngay trong trường hợp căng thẳng, mùi thuốc súng nồng tới mức không cần ngọn lửa cũng có thể bùng cháy dữ dội, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa lễ phép, đồng thời là tiếng hỏi đầy nghi ngờ: “Hockley tiên sinh, xin hỏi  ngài có xảy ra chuyện gì không?”

Là nhân viên phục vụ khoang thượng đẳng, có thể là do động tĩnh của chúng tôi quá lớn làm kinh động đến anh ta. Cal giống như không nghe thấy âm thanh bên ngoài, anh còn vươn ngón tay ra đâm bả vai Jack, thanh âm trầm thấp nói với hắn: “Cút ra ngoài cho tao, tao muốn hành hạ mày dễ như dẫm một con gián.”

Jack không ai nhường ai, còn đứng trước một bước, gần như thành một thể với Cal, hắn cũng lạnh mặt nói: “Tôi chờ.”

Nhân viên phục vụ nắm lấy tay vặn, muốn thử nhìn xem bên trong, Rose vốn hô hấp khó khăn đứng ngay cạnh cửa vội đi ra, nàng thử nở nụ cười mỉm tự nhiên, nhanh chóng luyện tập hai lần, trước khi nhân viên phục vụ mở cửa cô ấy đã thành công.

“Tiểu thư?” Nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa, bị Rose chắn không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong phòng.

“Chúng tôi không cần phục vụ.” Rose tóc tai bù xù, trên mặt còn vết nước mắt, cô ấy không cho nhân viên đi vào

“Thanh âm vừa rồi…” Nhân viên phục vụ nghi ngờ thăm dò, quan sát tình huống trong phòng.

“Chúng tôi… Chúng tôi, à phải, chơi trò chơi.” Rose lễ phép tươi cười sụp một chút, đương nhiên cô ấy liền đoan chính lại, hơn nữa nâng cằm lên, dáng vẻ không vui.

“Trò chơi?” Nhân viên phục vụ rõ ràng không tin.

“Đúng, chính là trò chơi, ngươi không được quấy rầy chúng tôi, gặp lại.” Rose gần như cuồng loạn mà đóng cửa lại, hô hấp cô ấy dồn dập, dựa lưng vào cửa hai tay đặt trước ngực, gần như tê liệt ngồi bệt xuống mặt đất. Cô ấy nhìn về phía Cal, mặt khiếp sợ, “Anh làm gì? Anh giấu một nữ nhân trong phòng của mình làm gì, hơn nữa còn nhốt cô ấy lại, đây là trò chơi gì vậy? Nếu như bị người ta phát hiện, anh có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Cal vốn còn đang cùng Jack chơi trò đấu mắt, nghe Rose nói, anh mới thu liễm lửa giận. Một cảm giác khó nói trèo lên mặt anh, theo thói quen anh dùng tay chạm vào môi mình, sau đó nói với Rose: “Chuyện này không có quan hệ gì với em, em bây giờ nên trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, còn có ngươi, cút ra ngoài cho tao.”

“Chúng ta lăn.” Tôi nhảy dựng từ dưới đất lên, bắt lấy cánh tay Jack, nài ép lôi kéo hướng cửa đi.

“Em ở lại bồi thường.” Cal tàn bạo ra mệnh lệnh với tôi, hơn nữa còn đi tới, dùng sức tha tôi trở về.

“Cô ấy là vị hôn thê của người ta.” Rose ở bên cạnh thét chói tai gần như muốn phát điên, cô ấy cảm giác như mình đang nằm mơ, tam quan đảo lộn.

“Không đúng, nó do anh định đoạt.” Phong cách ác bá của Cal hiện lên rất nhuần nhuyễn, anh tha tôi lại làm áo ngủ của tôi trượt xuống, vội vàng dùng sức cởi áo khoác trên người ra, không hề kiên nhẫn mà đóng gói tôi thật kĩ lại.

Quả thực là RMS Titanic phiên bản ác long cường thưởng dân nữ, ngay cả lão Poodle cũng không nhịn được mà nghiêng mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng trường hợp này.

Chỉ có Jack mặt vô tội, hắn mang mặt phần thưởng đầy vết xanh tím chạy đến chỗ Rose, nói với Cal: “Ngươi bình thường đều nói với cô ấy như vậy sao? Ngươi dọa cô ấy.”

“Thật sự là hoang đường.” Rose lạnh lùng nói.

“Câm miệng.” Cal đối quát khẽ với cô ấy.

Này nơi nào có đôi nam nữ sắp đính hôn, hai bên còn thiếu chút nữa là cầm dao lên mà chém giết lẫn nhau. Jack hợp thời xen mồm một câu, “Ngươi thật đúng là tính tình ác liệt.”

“Lovejoy, ném hắn ta ra ngoài, trước khi xuống thuyền tôi không muốn thấy cái bản mặt kia.” Cal không kiên nhẫn nhíu mày, anh ôm tôi khiêu khích nói với Jack, “Ngươi tốt nhất là biến mất triệt để, biết thức thời thì tìm cái động chuột nào đó chui vào đi.”

Tôi vỗ vỗ cánh tay Cal, muốn đẩy anh ra. Cal lại ôm tôi chặt hơn, nhất quyết không chịu buông tay. Tôi càng thêm dùng sức, tay anh nắm lấy tay tôi run dữ dội hơn, gần như muốn nắm lấy sợi dây thừng cứu mạng, vừa buông tay sẽ chết chìm. Nhưng kiêu ngạo lạnh lùng trên mặt không suy chuyển chút nào, hung ác trừng mắt nhìn Jack, như con sư tử bảo vệ đồ ăn của mình.

Đã từng thấy cướp bóc, nhưng chưa từng thấy cướp quang minh chính đại như vậy.

Lão Poodle lắc súng trong tay, nhìn Jack, lại nhìn nhìn Cal, cuối cùng ông ta vẫn im lặng nhét súng vào túi áo, có thể là do ông ta cảm thấy trong tình huống này xử lí ai cũng không thích hợp. Sau đó ông ta đi đến đằng sau Jack, bắt lấy cánh tay hắn, nói với hắn: “Tốt lắm, nữ nhân vẫn sẽ luôn có, ngươi cần phải trở về.” Nghe giọng điệu thương hại của ông ta, hình như còn muốn giúp Jack giới thiệu vài em gái, để cho hắn nhanh chóng quên đi ” vị hôn thê”.

Không biết lương một năm của ông là bao nhiêu, trung tâm với Cal làm người ta phát khóc.

Rose hoảng sợ thở dốc một tiếng, có thể là do giữ im lặng quá lâu, cô ấy thấp giọng nói câu gì đó, Cal mẫn cảm liếc nhìn cô ấy một cái, chết cũng không buông tôi ra. Thanh âm Rose dần dần rõ hơn, mới đầu chỉ lầm bà lầm bầm, “Xong rồi… Kết thúc…” Rốt cục tiếng cô ấy dồn dập hít thở chậm rãi chậm lại, kinh nghi nơi đáy mắt cuối cùng cũng biến mất, ánh mắt cô ấy dần dần kiên nghị hơn, mồm miệng cũng rõ ràng hơn không ít, “Chúng ta xong rồi, Caledon Hockley, tôi với anh xong rồi. Nó vũ nhục tới tôi, anh là người xấu.”

“Đúng, người xấu.” Jack gật đầu phụ họa theo, chạy đến đứng bên người Rose, còn kéo lão Poodle cùng nhau đi qua.

Người xấu Cal lúc này giống như một tên ngốc không thành thục, anh càng thêm không thành thục nói với bọn họ: “Vậy lăn xa một chút, mang theo quần áo của ngươi nữa, không, quần áo để lại vài cái.”

Lão Poodle cùng Jack hai người đồng thời lộ ra biểu cảm mặt than, gần như không thể tin mọi chuyện có thể xảy ra tới bước này. Lão bộc cảm thấy Cal bị điên rồi, muốn làm cho lí trí của anh quay lại, ông ta bước nhanh đi đến bên người Cal, tay vỗ lưng anh, nói khẽ với anh: “Thiệp mời đều đã phát ra rồi, nếu đuổi Rose tiểu thư đi, rất nhanh sẽ có gièm pha. Đây là vị hôn thê của ngài, Hockley tiên sinh. Tình nhân thì có thể có rất nhiều, nhưng vợ chỉ có duy nhất.”

Cal rốt cục nghe vào lời nói của người khác, lực đạo cầm tay tôi thả lỏng, dáng vẻ vừa rồi của anh như thể cùng cả thế giới đối địch, bây giờ rốt cuộc anh cũng lấy lại tinh thần. Tôi thừa cơ tránh thoát khỏi cảm giác trói buộc này, trong nháy mắt khi tôi bỏ tay anh ra, Cal cũng bừng tỉnh còn gia tăng thêm sức tha tôi trở về. Giống như đang chơi kéo co, tôi muốn đi ra ngoài, anh lại dùng sức kéo tôi vào trong. Vốn nghĩ thức tỉnh anh xong thì anh sẽ nghe người khác nói lí, nhưng tôi phát hiện người này căn bản chưa từng nghe người khác nói, bởi vì đầu óc anh đã chạy ra ngoài vũ trụ rồi, ngay cả chỉ số thông minh cũng biến mất.

“Buông tay.” Tôi đã lười tức giận cùng người này, sợ bản thân cùng anh trao đổi thành công thì đầu óc tôi cũng bay ra ngoài vũ trụ cùng anh mất.

Lão Poodle vẫn còn tận tình khuyên bảo, “Nữ nhân xinh đẹp còn có rất nhiều, tình huống lúc này không thích hợp.”

Tôi không dám đành lòng nhìn tiết tháo của hai vị này, đây là cái kiểu đối thoại gì vậy. Cal do dự lại do dự, anh hiểu rõ việc mình làm quá mức điên cuồng có thể làm anh xong đời trong vòng xã giao của thế giới thượng lưu, nhưng anh vẫn không buông tay, lý trí và điên cuồng cùng đan xen trên mặt làm khuôn mặt biến thành biểu cảm thống khổ.

Đau tới mức không ai nhẫn tâm kích thích anh, Cal rốt cục nói khẽ với tôi rằng: “Trở về phòng, Emily, cái tên kia không có cái gì đáng giá để cho em cả.”

Lão Poodle đã vô lực, ông ta dường như thấy cố chủ nhà ông đang chạy không dừng vó trên con đường không lối về, một đi không trở lại.

Mặt tôi không biểu cảm nhìn anh, bóng đèn sáng choang làm tôi đau đầu, anh còn cố ý nở nụ cười trấn an với tôi, tôi đột nhiên hỏi: “Anh cưới tôi sao?”

Những lời này vừa nói ra, hiện trường một mảnh lặng im.

Rose, Jack và lão Poodle,…

Sau đó cả ba người họ đồng thời làm động tác quay đầu nhìn Cal.

“Cưới… Cưới em?” Cal không thể lí giải những lời tôi nói, anh hình như cảm thấy mình đã trả giá rất nhiều rồi, cho nên chưa từng có nghĩ tới đề nghị làm anh phá sản này. Đối với anh mà nói, cuộc đời của anh từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện một nữ nhân nào không biết phân biệt tốt xấu, hai bàn tay trắng, còn dám cự tuyệt anh.”Em…Em là cô nhi, cái gì cũng đều không có, không có thân phận cũng không có tài phú, hơn nữa em còn có khả năng từng làm một số nghề không được đàng hoàng cho lắm…” Anh giống như không phải nói chuyện với tôi, mà là tự nói chuyện với mình, liều mạng thuyết phục tôi là một tên quỷ nghèo, “Em căn bản không giống như là… Không giống như nữ nhân bình thường, anh có thể cho em rất nhiều…”

“Ba!” Đột nhiên một cái tát làm ngừng lại mộng tưởng của anh, trên mặt Cal xuất hiện một dấu bàn tay còn tay tôi thì đau quá.

“Tốt lắm, tỉnh chưa.” Tôi bình tĩnh nói với anh, thử rút tay mình về, lực lượng ở tay đã nhỏ hơn nhiều, điều này làm cho tôi có thể chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi người anh.

Cal hoảng hốt hoàn hồn, rốt cục thoát khỏi trạng thái điên cuồng này, nhưng cảm giác bi thương lại cảm thêm nồng đậm, quả thật không thể tin nam nhân táo bạo mãnh liệt kia là anh. Anh nhìn thấy tôi tránh thoát, bản năng muốn đi tới, nhưng rất nhanh anh dừng lại hành động ngu xuẩn của mình, bi thương nháy mắt bị anh đè nén, cảm giác lãnh khốc trở lại bên người anh.

Tôi chạy tới cạnh cửa, chợt nghe thấy anh cười ra tiếng, phảng phất như mới phát hiện trường hợp này thật buồn cười, Cal gắt gao nắm chặt bàn tay ở trong túi quần, anh giương mắt nhìn tôi, ác ý bên trong cũng trào cả ra bên ngoài.”Thì ra em cần cái này, em chính là một khiêu vũ sư, khả năng còn có nghề ăn cắp, bây giờ em định câu cá lớn sao? Trộm quần áo đến thượng đẳng khoang, em không phải muốn tìm một người đàn ông có tiền sao, đằng sau em là người nào chứ? Em đi theo hắn cuối cùng sẽ càng ngày càng nghèo, quỷ nghèo.” Cuối cùng đánh giá trực tiếp ném cho Jack, phỏng chừng ở trong mắt anh, bần cùng là tội hình rất lớn.

“Ít nhất anh ấy có thể lấy tôi.” Tôi giữ chặt đạo cụ Jack, để cho hắn làm lá chắn. Jack vốn đang cười, nhưng vừa quay đầu liền biểu cảm sứt sẹo nói với tôi —— tôi không muốn cưới cô a.

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, quỷ mới gả cho ngươi.

Góc độ này Cal không nhìn thấy, nhưng Rose vẫn có thể rành mạch nhìn rõ. Cô ấy vốn muốn hỗ trờ, kết quả bị hành động rút gân của chúng tôi chọc cười ra tiếng.

“A, đúng, cưới em.” Cal tươi cười ác độc hơn, “Các ngươi ở cùng nhau thật sự là vui vẻ, nếu em bây giờ cùng hắn rời khỏi đây, như vậy sẽ không được hối hận, em vĩnh viễn đều không thể được càng nhiều thứ hơn. Không có một người nam nhân nào có thể cho em nhiều thứ hơn anh, ai cũng không thể, bao gồm vị hành khách khoang hạng ba này Jack Dawson tiên sinh.”

Đợi cả ngày cuối cùng anh cũng nhả ra, tôi kéo Jack lui về sau, vừa mở cửa vừa nói: “Vậy thì thật sự là ngượng ngùng, tôi nghĩ hành khách khoang hạng nhất sẽ không muốn người ở khoang hạng ba ở qua đêm, chúng tôi đi, ngủ ngon.”

Cal đột nhiên đề cao thanh âm, anh uy hiếp nói với tôi: “Đi rồi sẽ không được hối hận, anh sẽ không bị em lừa nữa, em sẽ không có gì ngoài thân phận kẻ trộm.”

Tôi quay đầu nhìn thấy anh đứng thẳng tắp ở bên cạnh ghế dựa, khóe miệng quật cường mím chặt, ánh mắt hung tợn nhìn tôi, phảng phất như trong giây phút này tôi là địch nhân lớn nhất của anh. Không ăn tươi nuốt sống tôi, anh sẽ cảm thấy ủy khuất.

Tôi tiếp tục đi ra ngoài, phía sau Cal còn nói: “Em không được hối hận, đi rồi cũng đừng trở về.”

Có trong nháy mắt đó, tôi cho rằng mình là người đàn ông cặn bã bỏ vợ, sau đó lão bà của tôi ở đằng sau chửi ầm lên, tử ở bên ngoài đừng trở về. Anh dùng giọng nói tức giận xen lẫn bi thương làm tân tình của tôi cũng nặng nề hơn, bước chân tạm dừng một chút, mới rốt cuộc bước ra ngoài không quay đầu lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv