Nghê Thường ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu, môi cô mấp máy ngập ngừng vài giây.
"Anh sao lại. . . . hiện tại. . . . . . ?"
Âm cuối thanh âm đều phát run, lời nói không rõ ràng.
Nhưng Viêm Trì nghe hiểu .
Đôi mắt anh lóe lên vẻ thâm thúy: "Chờ không được."
"Anh không thể chờ được nữa."
Sau khi xác định em là người sẽ bên anh cả quãng đời còn lại, anh liền không thể chờ mà muốn thật nhanh, thật nhanh bắt đầu cuộc đời đó cùng em.
Nghê Thường mím môi lắc đầu nguầy nguậy.
Không không, cô không nghĩ anh cầu hôn quá sớm.
Cô không cảm thấy sớm chút nào.
Mà là, vì cái gì anh chọn đêm nay?
—— sau khi chứng kiến bất hạnh và đau thương của gia đình cô, sau khi biết tất cả những suy nghĩ âm u và chẳng hề đáng yêu của cô.
Anh lại quyết định cầu hôn . . . . . .
Nghê Thường chớp chớp hốc mắt ngập nước, mang điểm rầu rĩ ra giọng mũi: "Anh thật sự. . . . . . nguyện ý lấy em sao?
Viêm Trì giật mình, mỉm cười.
"Đương nhiên."
Mắt anh sáng rực nhìn cô, đôi mắt đen sâu hơn biển cả.
"Vinh hạnh của anh."
Mi mắt Nghê Thường rung động không ngừng. Có hơi nước lan tỏa trong mắt và cũng có một nụ cười trên môi.
Cô chậm rãi vươn tay trái về phía anh.
"Cũng là vinh hạnh của em."
Cô đáp lại như vậy khiến anh hơi bất ngờ. Đôi mắt anh tràn đầy vui sướng, đến mức dường như cả khuôn mặt đều đang sáng bừng —— đây là vẻ rực rỡ chỉ khi giành được chức vô địch.
Anh lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út, sau đó cúi đầu đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn ngây ngất và có phần ngoan đạo.
Sau khi anh đứng dậy, nụ hôn vẫn tiếp tục trên môi cô. Qua một hồi, anh lại kéo cô ôm vào lòng.
Còn hơn hôn môi, thời khắc này, một cái ôm thân mật sẽ càng thích hợp hơn.
—— phần xương sườn bị cắt xuống khỏi người anh cuối cùng cũng quay về hợp nhất với cơ thể.
Nghê Thường vùi đầu trong ngực anh, cô thút thít khóc đến ướt cả vạt áo.
Viêm Trì cười cười, đưa tay sờ lên gáy cô: "Sao em lại khóc, hối hận rồi hả?"
"Hối hận cũng vô dụng." Giọng anh trêu đùa dung túng lại sủng nịnh, "Đời này của lão tử chỉ có mình em thôi."
Bàn tay đeo nhẫn của cô đập nhẹ vào lưng anh.
Trước đây cô rất ít khi rơi nước mắt, không phải vì mạnh mẽ mà vì cô biết nếu khóc thì cũng chẳng ai xót xa.
Sau này có anh, anh đồng thời trở thành lưỡi dao sắc bén cùng lá chắn của cô. Nước mắt cô có thể tùy ý tuôn rơi.
"Được rồi." Viêm Trì đem bé con khóc nhè trong ngực ra, "Lại cố ý làm anh đau lòng sao."
Anh đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, sau đó nắm lấy cổ tay trái cô.
"Nhìn xem nhẫn có thích hay không, không thích anh sẽ đi đổi."
Nghê Thường lau mi ướt, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn cầu hôn của mình.
Đầu ngón tay cô tinh tế mảnh mai, viên kim cương với kích cỡ không nhỏ thoạt nhìn lại càng thêm lớn.
Viên kim cương chính giữa rực rỡ hình giọt nước, cùng với những viên đá phụ được khảm xung quanh, cùng nhau tạo thành một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh.
Hoa lệ tinh xảo, lấp đầy trái tim thiếu nữ.
Nghê Thường cười tươi: "Thích!"
Cô tựa vào cánh tay anh, giơ tay trái lên tiếp tục cảm thán: "Rất đặc biệt nha ~"
Viêm Trì cong môi: "Anh đã nghĩ, nhất định phải chọn thiết kế hình vương miện."
Nghê Thường nhẹ giọng: "Vì sao?"
Ánh mắt anh hơi ngừng lại, chậm rãi nhìn về phía cô.
"Bởi vì nghi thức cầu hôn của kỵ sĩ cũng chính là lúc đưa công chúa của anh ấy lên ngôi."
Nghê Thường sờ chiếc nhẫn vương miện, tay kia vòng qua eo Viêm Trì một lần nữa.
"Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà em từng được nhận."
Viêm Trì cười nhẹ lại nghĩ tới cái gì. Anh mở áo khoác và lấy ra một chiếc hộp khác từ túi trong.
Lớn hơn nhiều so với hộp đựng nhẫn, bề mặt nhung đen giống nhau.
Nghê Thường ánh mắt ý hỏi.
Anh mở hộp trang sức, bên trong là một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng tay bằng vàng hồng có kiểu dáng rất đẹp: có một bông hoa nhỏ khảm kim cương, giống như bông hoa thu hải đường chưa nở bên ngoài cửa sổ nhà cô; còn bông hoa còn lại có hai chữ "Z" kép xếp chồng lên nhau. -—— viết tắt của Zai Zai (bé con)
Còn có hai charm khác cũng rất có ý nghĩa: một cái vương miện nhỏ chạm rỗng, tạo hình giống nhẫn kim cương của cô, còn một charm còn lại Nghê Thường chưa từng thấy bao giờ, trông hơi giống mặt nạ của kỵ sĩ thời trung cổ và chiếc mũ bảo hiểm moto. Trên chiếc mũ bảo hiểm nhỏ còn có hai thanh kiếm, tạo thành một chữ thập.
Mũ giáp cùng vương miện.
Kỵ sĩ cùng công chúa.
"Đây hẳn là làm theo yêu cầu?"
Viêm Trì "Ừm" một tiếng, nhướng mày: "Anh đã nghĩ nếu lỡ như em không đồng ý, nhẫn tặng không được thì anh vẫn còn thứ khác tặng em."
"Nhưng ca ca thành công rồi" Anh kéo cô vào lòng, hôn lên thái dương, "Em không làm vợ anh thì anh vẫn sẽ tặng."
Nghê Thường nở nụ cười: " Anh dự tính thật chu toàn, nếu em đáp ứng anh sẽ tặng nhẫn; không đáp ứng, anh sẽ tặng vòng tay . . . . ."
"Em cũng quá xem thường người đàn ông của em rồi đấy."
Anh đem hộp trang sức đặt vào tay cô.
"Làm vợ anh, nhẫn và vòng tay, đều có."
**
Cuối cùng vẫn là Viêm Trì dọn dẹp phòng bếp.
Rửa sạch xong mọi thứ, anh khóa cửa lớn rồi lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, trong phòng được hệ thống sưởi hơi ấm áp bao phủ, còn có hỗn hợp mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng.
Viêm Trì lập tức tắm rửa, sau khi đi ra liền đi vòng qua phía sau bình phong.
Nghê Thường đã đi tắm và thay áo ngủ, cô ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào chiếc vòng tay trên tay mình.
Trên đầu giường có một hộp gỗ đang mở, trong đó có chiếc nhẫn kim cương anh vừa cầu hôn. Ngoài ra còn có trâm hoa hồng, bông tai pháo hoa, Pikachu giành chức vô địch và những món đồ mà anh mang về cho cô từ chuyến công tác trước đó —— cô đem tất cả những gì anh tặng đều đặt cùng một chỗ.
Khóe môi Viêm Trì cong lên, lại tiến thêm hai bước, bước chân cùng ánh mắt đồng thời dừng lại.
Không biết là nhờ hệ thống sưởi hơi hay là hai ngày nay thời tiết chuyển ấm, mà đêm nay Nghê Thường không có mặc áo khoác ngủ bên ngoài.
Trên người chỉ có một chiếc váy ngủ màu bạc treo nhẹ.
Xương quai xanh thẳng kết hợp với vai thon, nhìn một cái không sót thứ gì. Tóc cô được búi cao sau đầu, vài sợi tóc đen dày còn vương lại hơi nước cùng với phần gáy trắng nõn trơn bóng như ngọc bích.
Cô quỳ gối ngồi, bắp chân mịn màng xếp lại dưới lớp váy, bàn chân mỏng manh lộ ra sau.
Viêm Trì liếm môi, đi qua đi ngồi vào phía sau lưng Nghê Thường, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Anh thích ôm cô từ phía sau, bé con mềm mại hoàn toàn bị khóa chặt trong vòng tay anh, đầy chiếm hữu.
Hôm nay, bị hương thơm ngào ngạt sau tai cô làm xao động tâm trí, anh không nhịn được mà đưa chóp mũi vào tóc cô, tiếp tục ngửi mùi hương của hoa chanh.
Đầu ngón tay Viêm Trì xoắn xoắn lọn tóc cô hai vòng, hai lòng bàn tay to từ sau gáy trượt xuống vai, giữ lấy. Có vẻ lòng bàn tay có vết chai không đủ cảm nhận sâu sắc, vì vậy anh lại cúi đầu xuống, cảm nhận hõm vai cô bằng đôi môi mình. . . . . .
"Ai nha anh đừng nháo ——" Nghê Thường một bên lui cổ né tránh chiếc cằm lún phún râu, "Em còn chưa làm xong. . . . . ."
Viêm Trì chịu thua, một tay ôm cô vào lòng.
Anh cụp mắt nhìn chiếc vòng trên tay cô: " Sao thế?"
"Em mới vừa ở trên mạng xem, người ta nói loại vòng này có thể tự thêm đồ trang trí. Em nghĩ ——" Nghê Thường lắc lắc, từ tay cô vang lên tiếng leng keng rất nhỏ, "Em muốn đem chuông nhỏ này đeo lên."
Chiếc chuông nhỏ cỡ hạt đậu tương này được lấy từ khóa trường mệnh mà thái gia gia tặng cho cô lúc nhỏ.
Nghê Thường đem chuông nhỏ treo lên cạnh chữ 'Z' kép, hỏi anh: "Thế nào?"
"Đẹp."
Cô lấy một chiếc khăn tơ lụa bao lấy tay trái, sau đó cởi chiếc vòng tay bạch ngọc đã đeo nhiều năm ra, thả lại vào hộp.
Cô đang muốn tự mình đeo vòng tay mới lên, Viêm Trì liền đưa tay ra đón lấy, giúp đeo lên cổ tay cô.
Chuông nhỏ nhẹ nhàng vang lên, Viêm Trì hơi nhíu mày.
". . . . . .rộng sao?"
Anh biết ngón tay và cổ tay cô đều nhỏ nhắn, nhẫn cầu hôn đeo rất vừa, nhưng vòng tay lại có chút rộng, Đeo lên cổ tay mảnh khảnh đong đưa.
Nghê Thường xoay cổ tay: "Hơi rộng chút, nhưng cũng được."
"Cũng được?" nghe ngữ khí anh thì chính là tuyệt đối không được.
Viêm Trì nhíu mày cởi vòng tay xuống: " Sáng mai anh đi sửa lại cho em một chút."
Đặt chiếc vòng lên tủ đầu giường, động tác tay anh bỗng chốc dừng lại khi bắt gặp bàn chân đang buông thõng trên giường của cô.
Nhìn thấy anh ngồi vào bên cạnh, ôm cổ chân mình, Nghê Thường ra tiếng: "Ai da ——"
Ánh vàng hồng in bóng trên bàn chân mềm mại, như có một điểm sáng nhỏ lung linh, ngưng tụ trên cổ chân mảnh khảnh.
Viêm Trì đưa đầu ngón tay sờ lên cổ chân cô, tiếng nói trở nên trầm hoãn: "Xinh đẹp."
Vừa như đang khen chiếc vòng xinh đẹp, lại giống như đang khen đôi chân nhỏ bé của bạn gái.
Mặt Nghê Thường nóng lên, mi mắt run run. Cô hơi lắc mắt cá chân của mình một cách không tự nhiên. Chuông phát ra một tiếng vang nhỏ tinh tế.
Viêm Trì chậm rãi chớp mắt, ánh mắt dần tối sầm lại.
Đầu ngón chân cô trong tay anh đang cử động, cọ vào mép quần áo, khéo léo vén vạt áo lên. Như một con rắn nhỏ ranh mãnh, hai bàn chân cô thuần thục tiến vào ngực anh.
Một chuỗi động tác này của cô lại làm vang lên một hồi chuông nho nhỏ. Cũng kéo yết hầu anh trầm trọng mà trượt.
"Vẫn có chút lạnh. . . . . ." Nghê Thường nhỏ giọng, dùng lòng bàn chân cọ lên cơ bụng, làm ấm người một cách lưu loát.
Viêm Trì rũ mi, nhìn chằm chằm mắt cá chân nhỏ còn sót lại bên ngoài: "Lại lạnh?"
Đôi môi anh ranh mãnh khẽ cong lên: "Vậy thì em dịch chân xuống một chút đi."
Nghê Thường giật mình, trong đầu không thể khống chế mà xuất hiện cảnh tượng hoang đường lần trước giữa hai người. . . . . .
Hai má cô lập tức đỏ bừng, vội vàng rút chân ra ngoài: "Anh thật phiền phức——"
Cả hai người đều sững sờ.
Váy tơ lụa trên làn da trơn trượt, không theo kịp cử động của chân cô mà đột ngột rơi xuống dọc theo đầu gối uốn cong.
Chồng chất lên như sóng nước, rồi tan biến đột ngột.
Đồ lót bị lộ ra.
Nghê Thường đại não oanh ra một tiếng, giật mình vội vàng tiếp tục thu chân lại.
Nhưng mắt cá chân cô đã bị anh nhanh tay nắm lại trước.
Viêm Trì quai hàm siết chặt. Lòng bàn tay ấm áp của anh áp vào mắt cá chân cô, kéo ra một tiếng chuông leng keng nho nhỏ tinh tế.
Trên mắt cá chân mảnh mai của cô, anh in lên đó một nụ hôn ôn nhu quyến rũ, lại bao hàm ám chỉ. . . . .
Anh chậm rãi nhướng mi, hai mắt nhìn cô như lửa đốt.
"Được chứ?"
Anh hỏi thẳng nhưng cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng Nghê Thường lại hiểu rõ ràng.
Bàn tay bên hông cô bất giác nắm chặt, hai má đỏ bừng.
Sự im lặng tại giờ phút này kéo dài sự cám dỗ dường như vô tận.
". . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."
Sự im lặng quá lâu và quá sâu này đã phá vỡ sợi dây chun đang vô cùng mơ hồ ái muội.
Viêm Trì khẽ chớp mắt, đôi mắt đen nhánh lóe ra lãnh đạm.
"Ngủ sớm một chút. Hôm qua em đều ——"
Anh còn chưa nói xong, Nghê Thường đột nhiên ngồi thẳng dậy, đưa hai tay quàng qua cổ anh. Cô giống như một đóa u lan vào buổi đêm, mềm mại nhào vào lồng ngực anh.
Khuôn mặt ửng hồng của Nghê Thường ngước lên, đôi mắt lấp lánh của cô xen lẫn xấu hổ và táo bạo.
Đôi môi như cánh hoa cong lên, khi gần chạm đến cằm anh cô lại dừng lại, quay sang hướng khác—— bất chợt hôn lên yết hầu một cách nhẹ nhàng.
"Em chưa nói không mà ."