Chương 4: Tối qua ai gõ cửa phòng tôi?
Nghê Thường cúi người nhặt chứng minh thư lên, cũng không có nhìn về phía mấy nam nhân một cái , thẳng lưng hướng thang lầu bên kia đi lên. Một bàn nam nhân trầm mặc nhìn cô, thẳng khi làn váy "thu hương lục" biến mất, mới đem ánh mắt treo trên người cô thu về.
Sau một lúc lâu mới có người mở miệng: "Đằng tử, mày không tử tế chút nào nha! Tiên nữ hạ phàm đến nhà mày, mày mẹ nó cũng không báo một tiếng!"
"Ngọa tào*, tao cũng không biết!" Phương Khôn Đằng hô lên, đứng dậy đi về hướng quầy lễ tân.
"Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" = "ĐM"...
Chốc lát hắn đã trở lại: "Tao mới hỏi qua rồi , tiên nữ chỉ ở một đêm vừa trả phòng."
Hắn hướng người vừa nói hắn không tử tế hất cằm: "Lôi tử, nhân lúc bây giờ người ta chưa đi, đi lên xin Wechat còn kịp nha."
Lôi tử sửng sốt, có điểm mất tự nhiên: "Vẫn là quên đi."
"Người ta như vậy , vừa thấy liền biết không phải là loại người để trêu chọc. Đến lúc đó lại mất mặt, còn không phải là gọi là tự tin quá lố sao!"
Hắn vừa nói xong, mấy nam nhân đều cười cười.
Một bàn người ngồi im ắng, không hẹn mà cùng rục rịch tâm tư suy nghĩ.
Mỹ nữ thì có thể mơ tưởng được còn tiên nữ, thì chỉ có thể ngắm từ xa.
Phương Khôn Đằng kéo ghế ngồi xuống, thoạt nhìn còn có điểm không cam lòng: "Cũng không biết cô gái kia ánh mắt ra sao, rốt cuộc tiêu chuẩn chọn đàn ông thế nào . . . . ."
Có người đáp: "Phụ nữ sao, chẳng phải đều chỉ có một yêu cầu không thay đổi, nói trắng ra là không phải "ba 180" thì không được."
Ngồi nửa ngày không nói chuyện, Viêm Trì đột nhiên, hỏi: "Cái gì ba 180?"
"Trì ca anh không biết ư? Để được gọi là người đàn ông thành công cần ba tiêu chuẩn 180: chiều cao 1m8, 180m2 nhà ở, 18cm mệnh căn!" * cái gì của nam nhân 18cm chắc mn hiểu được ha (>.