Tàu hỏa màu xanh lá từ thành phố W chạy xình xịch suốt một đêm mới dừng lại ở ga tây Bắc Kinh trước buổi trưa.
Một cậu bé cao gầy, khuôn mặt trắng nõn còn lấm tấm bọt nước bước xuống khỏi tàu, nhìn qua giống như vừa mới rửa mặt trên đó. Một tay y kéo vali, tay còn lại cầm bản đồ thành phố Bắc Kinh, đi về phía trước giữa dòng người đông đúc.
Nếu lúc này có người đến ga đón trước, chắc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Lý Dương Kiêu giữa đám người ngay. Dù sao, Lý Dương Kiêu cũng hoàn toàn xa lạ với Bắc Kinh, giờ phút này trên mặt pha trộn giữa mê mang và khao khát, nhìn qua chẳng ăn nhập gì với những người đi đường hối hả.
Lý Dương Kiêu 17 tuổi đi vài bước, sau đó lại đứng yên, cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ trong tay một lúc lâu. Y thoáng cau mày, sau đó gập bản đồ lại nhìn xung quanh một lượt, trực tiếp đi đến chỗ ô cửa bán vé tàu điện ngầm.
―
Dựa theo tuyến đường vừa rồi hỏi thăm được trên tàu hỏa, y phải đi tàu điện ngầm trước, sau đó lại đổi sang một chặng xe buýt.
Vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm thì điện thoại y nhét trong túi áo đã đổ chuông, Lý Dương Kiêu vừa kéo vali tìm bến xe buýt, vừa nhận điện thoại.
Giữa tháng Hai mùa xuân chưa chạm ngõ Bắc Kinh, cành cây vẫn còn trần trụi, bầu không khí cũng ảm đạm. Đang vào cuối tuần nên người qua lại trên phố nhiều đông bình thường một chút, túm năm tụm ba lại nói chuyện rôm rả.
Lý Dương Kiêu mặc một chiếc áo khoác ngắn màu nâu, mở khóa kéo để lộ áo len cổ cao màu trắng sữa bên trong. Quần đen bên dưới ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp.
―
Người gọi tới là Tống Sưởng, vừa mở miệng liền hỏi y đã đến ga chưa. Lý Dương nhìn Đông rồi lại nhìn Tây sang bên kia đường, nói: "Vừa đến, xuống tàu điện ngầm rồi, chuẩn bị bắt xe buýt... Hả? Không có bến xe buýt ở cổng ga tàu điện ngầm..."
"Mày thử hỏi người qua đường xem... Ăn cơm chưa?"
"Ăn một hộp mì tôm trên tàu rồi."
"Tự cẩn thận đấy nhé, đến khách sạn nhớ gọi báo bình an." - Tống Sưởng dặn dò.
"Biết rồi," Lý Dương Kiêu đáp rồi lại nói tiếp: "Tao không lên lớp, kiểu gì thứ Hai chủ nhiệm cũng tìm tao nói chuyện nhỉ." - Y đến Bắc Kinh tham gia kỳ thi năng khiếu, trước khi đi cũng không hé răng với giáo viên chủ nhiệm và người nhà tiếng nào.
"Mày lo gì thầy ấy nói chứ. Đừng có lo mấy thứ không đâu đó, thi cho tốt vào, tao ở hậu phương chống đỡ cho mày ở chiến trường, không thất thủ được đâu, yên tâm đê."
Lý Dương Kiêu đáp một tiếng "ừ" rồi cúp máy cất đi, tiếp tục tìm bến xe buýt. Cách đó không xa có một sạp báo, y định đi đến đó hỏi đường, tiện mua luôn một chai nước.
Bỗng có một cậu trai trượt ván vụt qua bên cạnh. Lúc đi ngang qua y, còn kéo theo một cơn gió nhẹ. Tư thế trượt ván của người kia thoạt nhìn rất ảo, khiến Lý Dương Kiêu bất giác dừng bước, quay đầu lại nhìn lướt qua bóng lưng người kia.
Một bóng lưng rất tự nhiên thoải mái. Cái liếc mắt này khiến Lý Dương Kiêu sinh ra chút hâm mộ.
―
Nhưng bước chân của y chỉ dừng lại vài giây, rồi lại lập tức xoay người tiếp tục đi về phía sạp báo.
Lý Dương Kiêu đang định bỏ tiền ra mua nước khoáng thì không ngờ cậu trai vừa rồi trượt ván đi xa đã trượt về, dừng lại cách y vài bước. Lúc nhảy khỏi ván cậu ta còn giẫm lên mép, khiến ván trượt bật từ dưới đất lên, vừa lúc bị cậu ta nắm trong tay.
Cậu ta cầm lấy ván trượt đi tới, hơi cúi xuống nói với chủ sạp báo: "Có Coca không?"
Ông cụ ngồi trong sạp báo nhận lấy tiền Lý Dương Kiêu đưa, vừa xoay người tìm tiền lẻ, vừa trả lời Trì Minh Nghiêu: "Có." Ông đưa tiền thừa cho Lý Dương Kiêu, lại hỏi: "Cháu lấy chai hay lon?"
"Lon ạ."
Lý Dương Kiêu đứng bên cạnh mở nắp chai uống một ngụm nước, định đợi cậu ta mua xong mới hỏi đường ông cụ bên trong. Y vô thức đánh giá qua cậu trai kia, rất cao, ước chừng còn cao hơn y nửa cái đầu, mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, không rõ vì sao lại có cảm giác tinh tế hững hờ.
Trì Minh Nghiêu nhận lấy Coca, đưa ngón tay bật nẫy ra, cũng nhìn liếc sang Lý Dương Kiêu. Đó cũng không phải là một cái nhìn dửng dung mà, bên trong có ý đánh giá.
Cái liếc mắt này khiến Lý Dương Kiêu thay đổi đối tượng hỏi đường. Y chủ động nói câu đầu tiên với Trì Minh Nghiêu: "Xin hỏi, cậu có biết bến xe buýt gần đây ở đâu không?"
"Bến xe buýt?" Trì Minh Nghiêu ngửa đầu uống vài hớp coca, đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng, nhướn cằm chỉ về phía trước: "Hình như bên kia có một cái?"
Giọng cậu ta có vẻ không chắc chắn, Lý Dương Kiêu chợt cảm thấy người trước mắt có vẻ cũng không đáng tin cậy mấy, cười nói một câu: "Hình như cậu cũng không rõ lắm", rồi định quay sang hỏi chủ sạp báo.
Không ngờ cậu trai kia lại nói tiếp: "Vừa nãy đi qua hình như tôi có thấy, không xa đâu, tôi đi xem thử cùng cậu luôn."
Lời này khiến cho người ta không có cách nào từ chối, Lý Dương Kiêu liền gật đầu nhận lời: "Được thôi."
Một tay y cầm chai nước khoáng, tay kia kéo vali đi về phía trước. Trì Minh Nghiêu đi bên cạnh y, một tay cầm lon Coca tay kia xách ván trượt.
―
Trên đường đến bến xe buýt, tự nhiên họ cũng trò chuyện đôi ba câu. Trì Minh Nghiêu nhìn qua vali của y, hỏi: "Đến Bắc Kinh chơi à?"
"Tham gia kỳ thi năng khiếu."
"Ồ. "Trì Minh Nghiêu lại hỏi: "Thi gì vậy?"
Lý Dương Kiêu nói: "Biểu diễn."
"Sau này có đóng phim điện ảnh không?" Trì Minh Nghiêu liếc nhìn y, cười cười: "Chưa biết chừng lại có cơ hội gặp nhau."
Cậu ta cười có vẻ không còn ngông nghênh như vừa rồi nữa. Lý Dương Kiêu nghe cậu ta nói vậy, cho rằng cậu ta cũng có mục tiêu giống mình, bèn tò mò hỏi: "Cậu cũng muốn học 'Biểu diễn' à?"
Trì Minh Nghiêu nói: "Tôi học vẽ."
Lý Dương Kiêu "À" lên một tiếng ngạc nhiên trước câu trả lời, không ngờ cậu trai trông có vẻ bất kham này lại học vẽ vời.
"Cậu từ đâu đến?"
Lý Dương Kiêu nói tên quê mình. Trì Minh Nghiêu chỉ gật đầu không nói gì.
Đi thêm vài bước nữa, Trì Minh Nghiêu nhìn phía trước rồi bảo: "Không phải bến xe buýt kia rồi sao? Tôi đã bảo là ban nãy đi qua có thấy rồi mà."
―
Hai người đi tới trước biển xe buýt, Lý Dương Kiêu vừa lấy bản đồ ra so sánh với lộ trình tuyến xe buýt, vừa nói: "Là tuyến XXX à? Hình như tuyến XX cũng được?"
Trì Minh Nghiêu đứng bên cạnh y, cũng tiến lại gần nhìn bản đồ trên tay y: "Cậu muốn xuống điểm nào?"
Lý Dương Kiêu chỉ vào một điểm nào đó trên bản đồ: "Đến đây."
"Có phải là tuyến này cũng được không?" Trì Minh Nghiêu khoa tay múa chân trên bản đồ.
"Xe này phải đi ngược về." Lý Dương Kiêu bật cười, y nhìn ra Trì Minh Nghiêu có thể là một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa: "Có phải cậu chưa ngồi xe buýt bao giờ không?"
Bị y nói trúng, đúng thật là Trì Minh Nghiêu chưa từng ngồi xe buýt, nhưng cậu ta vẫn giả bộ bình tĩnh nói: "Ầy... Không nhìn rõ."
"Tôi đợi hai xe này được rồi." Lý Dương Kiêu chỉ chỉ bản đồ, ngẩng đầu nói với Trì Minh Nghiêu, "Cám ơn nhé."
Trì Minh Nghiêu nhìn y, buông một câu không hề báo trước: "Tôi cảm thấy cậu có thể thi đậu."
"Hả?"
"Gặp được tôi là cậu gặp may rồi."
Lý Dương Kiêu bật cười, y cảm thấy những lời này khá buồn cười. Nhưng vẻ mặt Trì Minh Nghiêu nhìn qua lại nghiêm túc nên y vẫn nhận lấy ý tốt của người lạ đẹp mã này, cười nói: "Cảm ơn lời chúc của cậu nhé."
―
Lúc này, xe buýt cũng tới nơi. Lý Dương Kiêu nhìn con số trước xe rồi nói: "Xe tôi chờ đến rồi."
―
Xe chậm rãi dừng lại trước bảng dừng, Lý Dương Kiêu hạ tay cầm xuống, xách vali hơi nặng lên, đi về phía chiếc xe kia. Y bước lên bậc thang đầu tiên của xe buýt rồi lại cúi xuống để xách vali.
Trì Minh Nghiêu cũng đi tới trước xe giúp y một tay. Bàn tay của họ chạm chốc lát rồi mau chóng tách ra.
"Vậy... " Lý Dương Kiêu lên xe, trước khi cửa xe đóng lại, y kịp quay đầu lại nói "Bye bye."
Cửa xe lập tức đóng lại, câu nói "Chúc may mắn" kia của Trì Minh Nghiêu khó khăn lắm mới chen vào được.
―
Xe buýt chầm chậm khởi động, Lý Dương Kiêu bỏ tiền xu vào, kéo vali đi đến giữa toa xe. Trên xe hơi đông nên đã không còn ghế trống. Y đứng yên giữ tay cầm, nhìn thoáng qua chỗ mình vừa lên xe lúc nãy.
Cậu trai kia đã quay đi. Có vài người cùng trang lứa đi đến, trông có vẻ là bạn bè của cậu ta.
―
Bên ngoài xe buýt.
"Ê Minh Nghiêu --" Tào Diệp đi về phía Trì Minh Nghiêu: "Tìm mày nửa ngày trời, sao lại chạy ra đây rồi?"
Trì Minh Nghiêu đi về phía cậu ta rồi bảo: "Chỉ bến xe buýt cho người ta."
"Phì, mày chỉ bến xe cho người ta?" Tào Diệp như vừa nghe chuyện hài, cười mấy tiếng rất khoa trương: "Mày ngồi xe buýt bao giờ chưa hử?"
"Nhưng chỉ đúng rồi đó thôi?"
Một người khác bắt kịp nói: "Trì không phải mày đi trước rồi hả, sao lại quay lại thế?"
"Nó chỉ bến xe buýt cho người ta." Tào Diệp cười không ngừng được: "Nam hay nữ đấy?"
Trì Minh Nghiêu bóp lon coca đã uống hết, ném vào thùng rác bên cạnh: "Nam."
Phía sau lại có một cô gái đi cùng bọn họ đuổi kịp, không rõ tình huống bèn tò mò hỏi Tào Diệp: "Ai đấy ai đấy, có đẹp không?"
Tào Diệp hất hàm chỉ về phía Trì Minh Nghiêu, cười bảo: "Tớ không thấy, cậu hỏi nó ấy."
Trì Minh Nghiêu ném ván trượt xuống đất, quẳng lại một câu: "Không đẹp mà đòi tao chỉ bến xe buýt cho à?" Sau đó đạp chân xuống ván đi ra xa.
"Cậu ấy khen người ta đẹp?" Cô gái mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tào Diệp: "Tớ không nghe nhầm đấy chứ?"
Tuổi Tào Diệp không lớn mà đã nắm lòng mấy trò trêu gái: "Có đẹp đến mấy mà còn đẹp hơn cậu được à?"
Cô gái quả nhiên trúng mánh, liếc sang cậu ta: "Ai cậu chẳng khen đẹp, chả đáng tiền gì cả."
Tào Diệp nhìn Trì Minh Nghiêu trượt xa dần, cười nói: "Vậy cậu thử ra hỏi bến xe buýt ở đâu đi, xem nó có chỉ cho cậu không."