"Có lẽ là..." Lý Dương Kiêu khẽ nói, "Còn thích hơn một chút nữa."
"Làm sao có thể," Trì Minh Nghiêu cười cười bảo: "Xem ra phương thức biểu đạt 'thích' của anh kiềm chế quá rồi
"Là cái cây đó phải không?" Lý Dương Kiêu nhướng cằm chỉ về phía trước, lúc nhìn thấy cái cây này, y chợt sinh ra một loại hưng phấn khó có thể diễn tả thành lời. "Cuối cùng cũng đến rồi."
Có lẽ là vì đường núi quá gập ghềnh và ngọn núi còn chưa được khai phá nên không khí hẻo lánh ở đây đối lập rõ ràng với dòng người đông đúc trong thành phố. Giờ phút này dưới ánh đèn pha chiếu rọi, cái cây cao chừng bảy tám mét kia đang lẻ loi đứng dưới ánh trăng. Lá cây màu xanh nhạt khẽ lay động theo gió.
―
Lý Dương Kiêu dừng xe lại, tắt đèn đi rồi mở cửa xuống xe cùng Trì Minh Nghiêu.
Đã qua tháng Chín nên tiếng ve kêu cũng bất tri bất giác mất tăm. Ngoại ô răng sáng sao thưa, một vùng yên ả.
Lý Dương Kiêu đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn cái cây kia: "Đây là cây gì vậy, ngân hạnh sao?"
(*)Cây ngân hạnh: hay còn được gọi là cây bạch quả, một loài cây thân gỗ lâu năm,có quả hạt và cao từ khoảng 20m-50m. Cây có quả màu vàng và lá màu xanh ngọc. Vàomùa lá cây sẽ chuyển thành màu vàng, lá của cây hạnh ngân xòe ra thành hình quạtcó nhiều nhánh gân lá, sẽ đôi, lõm và lồi.
Trì Minh Nghiêu đi tới cầm tay y lên, nắm lấy: "Ừ, ngân hạnh."
"Quê em trồng nhiều ngân hạnh lắm, trước kia khi đạp xe đi học, dọc đường đi ngang qua đều là ngân hạnh." Lý Dương Kiêu kéo Trì Minh Nghiêu đi về phía trước vài bước, vỗ vỗ thân cây: "Có kết quả ngân hạnh được không?"
"Bây giờ mới trồng được 10 năm, nếu muốn kết quả phải đợi thêm 10 năm nữa. "
"Lâu vậy à... Vậy mười năm nay, anh vẫn thường xuyên đến đây để xem nó hả?"
"Cứ cách một thời gian sẽ đến xem sao," Trì Minh Nghiêu nói, "Kể cả hồi ra nước ngoài học, nếu về anh cũng sẽ nhớ đến xem nó."
"Đến một mình à?" Lý Dương Kiêu dựa lưng vào thân cây hỏi.
"Trước kia là một mình." Trì Minh Nghiêu sáp lại gần y hơn, chạm chóp mũi vào nhau, rũ mắt nhìn môi y rồi bảo: "Sau này... Em đi cùng anh nhé?"
Lý Dương Kiêu không nhịn được nhếch khóe miệng lên, gật đầu nói: "Được chứ."
―
Môi chạm môi, lưỡi quyện lưỡi, mang theo hơi thở nóng bỏng ẩm ướt. Hai người nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng này. Bên tai là tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo gió, ánh trăng bị lá cây rậm rạp sàng thành những điểm sáng loang lổ, lay động chiếu lên tóc và bả vai bọn họ.
―
Bọn họ ngồi xuống dựa vào cái cây kia với mười ngón tay đan vào nhau. Cách đó mười thước là vách núi sâu không thấy đáy, trên đỉnh đầu là bầu trời sao thần bí xa xôi.
"Nếu thật sự có cỗ máy thời gian thì tốt rồi," Lý Dương Kiêu cười khẽ "Có thể quay về 10 năm trước để xem anh lúc đó."
"Sau này anh sẽ tìm ảnh chụp cho em xem, thật ra cũng chẳng có gì đẹp đâu, chỉ là một thằng trẻ trâu ngày nào cũng gây chuyện không chịu nghe lời mà thôi."
Lý Dương Kiêu bật cười thành tiếng sau khi nghe được ba chữ "thằng trẻ trâu "kia. Trì Minh Nghiêu nhìn y, khó hiểu hỏi: "Cười cái gì, không phải rất bình thường à? Lúc đó em nghe lời lắm chắc?"
Lý Dương Kiêu lắc đầu, không cười nữa mà thử hồi tưởng lại: "Lúc 16 tuổi... Cũng tạm, chỉ không thích để ý tới người khác lắm thôi."
"Lúc đó em vừa biết khuynh hướng tình dục của mình không giống người khác, nên rất sợ có người phát hiện ra. Thành phố nhỏ, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài mà, nên cứ cảm thấy đấy là chuyện to tát lắm rồi." Đặc biệt là, Lý Dương Kiêu lúc đó đã rất bắt mắt nên dù có đi tới ngóc ngách nào trong trường, đều sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò, điều này khiến y càng sợ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình hơn.
"Phải là anh ngồi lên cỗ máy thời gian đi gặp em mới đúng." Trì Minh Nghiêu cười nói: "Để nói với em rằng, Kiêu Kiêu đừng sợ, sau này em sẽ gặp được một người bạn trai cực kỳ tốt, em chỉ cần kiên nhẫn chờ là được, đừng có để mắt đến tên Tống Sưởng kia."
Lý Dương Kiêu bật cười: "Anh vẫn còn để bụng à, sớm biết thế đã chẳng kể với anh rồi."
"Em không nói với anh thì anh sẽ không biết chắc?"
"Vậy, anh để bụng Tống Sưởng." Lý Dương Kiêu dừng một chút mới lấy hết dũng khí nói ra miệng: "Hẳn là cũng sẽ để bụng về Trần Thụy nhỉ."
―
Không khí lập tức yên lặng hẳn đi, Lý Dương thấp thỏm muốn chạy trốn, y không biết Trì Minh Nghiêu sẽ nói gì. Có lẽ dưới màn đêm lãng mạn và bầu không khí như vậy, về cơ bản là y cũng không nên nhắc tới chuyện sát phong cảnh như vậy.
Đúng vậy, rõ ràng sau này cái bọn họ có là thời gian. Đợi bọn họ ở chung lâu hơn, tình cảm sâu đâm hơn, không thể rời khỏi nhau hơn, hẵng nhắc tới chuyện này. Chẳng phải là sẽ vững chắc hơn rồi sao? Y cần gì phải nóng lòng cởi bỏ khúc mắc này như vậy, ép mình rồi ép cả Trì Minh Nghiêu đây?
Nhưng hết lần này tới lần khác y đều không khống chế được chính mình. Cứ như thể nếu không giải được nút thắt trong tim này, y sẽ không thể nào thản nhiên chung sống với chính bản thân mình và Trì Minh Nghiêu vậy.
―
Dường như Trì Minh Nghiêu đang chắt lọc câu từ, một lát sau hắn mới nói: "Có gì phải để bụng đâu, hoàn cảnh ép buộc, động cơ không xuất phát từ em, kết quả không phải em cũng không đồng ý sao. Huống chi, nếu không có chuyện đó, có lẽ chúng ta còn chẳng gặp được nhau.
Giọng điệu nhàn nhạt của hắn, lại vô tình để lộ ra một tia chân thành, khiến Lý Dương Kiêu có phần bất ngờ, còn có cả xúc động. Y cho rằng Trì Minh Nghiêu sẽ rất để bụng. Thời gian chung đụng rất dài đủ để y hiểu được dục vọng độc chiếm trong tính cách của hắn. Nhưng bây giờ Trì Minh Nghiêu lại đưa ra lý do đầy đủ để nói hắn không để bụng, không phải vì không quan tâm, mà là vì hắn chịu hiểu cho sự túng quẫn của y khi đó.
Vũng lầy chôn sâu trong lòng này Lý Dương Kiêu không làm sao vượt qua được, nhưng giờ đây Trì Minh Nghiêu đã chịu nắm tay y, không những sải bước đến, mà còn đứng ở phía bên kia vũng lầy để nói với y rằng, không cần sợ, thật ra không có gì cả, em nhìn xem anh đã bước qua đây rồi, em cũng phải dũng cảm lên. Vì thế chỉ còn lại mình y đứng trước vũng lầy đó chần chừ không bước tiếp.
―
Lý Dương Kiêu lặng im mất một lúc mới nói: "Sẽ gặp được thôi."
"Hửm? Trì Minh Nghiêu nhìn y.
"Cho dù không trải qua những chuyện đó, em rồi cũng sẽ gặp được anh, hơn nữa... Còn là một em tốt hơn nữa." Lý Dương Kiêu nhìn bóng cây đổ xuống cách đó không xa: "Không chật vật, cũng không khó coi như vậy. Quá khứ trong sạch, tiền đồ tốt đẹp. Đứng trước mặt anh ở một vị thế bình đẳng hơn, hẳn là anh sẽ thích em như vậy hơn nhỉ." Những lời này bật ra khỏi cổ họng khiến Lý Dương Kiêu nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Trì Minh Nghiêu đặt tay lên đỉnh đầu Lý Dương Kiêu, mơn man làn tóc y rồi nói: "Không thể thích hơn được nữa rồi."
Lý Dương Kiêu quay đầu lại. Y bắt gặp ánh mắt ngời sáng giữa màn đêm tối tăm của Trì Minh Nghiêu.
"Bây giờ đã là thích nhất rồi."
―
Giây phút ấy khiến Lý Dương Kiêu cảm thấy mình có tài cán gì, để có thể gặp được một người dịu dàng và bao dung đến thế. Y cảm thấy tất cả bất hạnh cùng vận rủi lúc trước, dường như đều là để chờ đợi giây phút mà may mắn to lớn giáng xuống người mình này.
Một Lý Dương Kiêu không được tự nhiên, làm mình làm mẩy, vận khí kém, vào năm 26 tuổi rơi nước mắt nhiều nhất cuộc đời, còn suýt dạo chơi trước Quỷ Môn Quan một chuyến này cứ ngỡ đã đi vào ngõ cụt, lại không ngờ rằng đó chỉ là một khởi đầu quanh co.
Trì Minh Nghiêu đối xử với y quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến y thụ sủng nhược kinh. Thậm chí trong nháy mắt y còn không tự tin, kể lể đủ loại khuyết điểm của mình không đúng lúc: "Em, thật ra em không tốt như vậy... Đôi khi cực kỳ tự ti, đôi khi lại cực kỳ kiêu ngạo. Thích đóng phim, nhưng thường không được kiên định như vậy, phải hối hận đến cả trăm lần, không biết làm sao mình lại kiên trì được đến giờ, có đôi khi ngẫm lại cũng cảm thấy rất khó tin."
Trì Minh Nghiêu ôm bả vai y, hôn lên tóc y rồi nói: "Vậy em có thấy anh rất tốt không?"
Lý Dương Kiêu bị hỏi khó. Y từng oán giận rất nhiều khuyết điểm của Trì Minh Nghiêu - tự đại, chuyên chế, ấu trĩ... Nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi một khuyết điểm ấy vậy mà lại rất đáng yêu.
"Đương nhiên là anh rất tốt rồi." Lý Dương Kiêu nói khẽ.
"Vậy thì em cũng tốt như vậy, bằng không làm sao anh lại thích em chứ?"
Lý Dương Kiêu cười cười, nói: "Ừ."
Trong bóng đêm yên tĩnh, bọn họ tựa đầu vào nhau như hai con vật nhỏ đang tranh nhau để lộ ra cái bụng mềm mại, hận không thể móc ra tất cả sự yêu thích trong lòng đưa đến đáy mắt đối phương, sợ đối phương không nhìn thấy chân tâm của mình.