"Xuất huyết dạ dày, suy hô hấp, viêm phế quản mãn tính, xương đầu gối nứt gãy, đầu bị va đập mạnh dẫn đến chấn thương, vòm họng và bộ phận sinh dục cũng bị tổn thương nặng nề".
Lục Diệp thả giấy kết quả trên tay xuống mặt bàn, hướng Tống Tử Đằng cười nửa miệng.
"Aiz, thật không ngờ Tống thiếu gia thường ngày đạo mạo cấm dục, lên giường lại hoá thú dữ như vậy nha."
Tống Tử Đằng trầm mặc đứng tựa bên thành cửa sổ, điếu thuốc trên tay đã cháy phân nửa. Hắn phả ra một làn khói, mắt vẫn thủy chung nhìn ra bên ngoài, dường như không để lời Lục Diệp vào tai.
Tối hôm đó, Lại Vân Hi ngất xỉu trong nhà tắm, Tống Tử Đằng mới miễn cưỡng buông tha. Không ngờ tới sáng hôm sau y sốt hơn bốn mươi độ, cả người đều nóng hầm hập, luôn miệng lẩm bẩm gọi tên hắn. Tống Tử Đằng trầm mặc hồi lâu. Hắn nhìn người thiêm thiếp nằm trên giường, cả người nóng ran nhưng sắc mặt y lại trắng như tờ giấy, hai mắt trũng sâu. Tống Tử Đằng định gọi bác sĩ riêng thì đúng lúc ấy Lục Diệp lại trùng hợp tới.
Lục Diệp là cháu trai duy nhất của Tống lão gia Tống Thành, từng có một thời gian du học bên Nga ngành y học. Khi về nước liền mở một chuỗi bệnh viện, lấy tên Bạch Xà - cũng chính là tên bang hội mà Tống lão gia gây dựng. Thương hiệu Bạch Xà dưới sự điều hành của Lục Diệp chỉ trong vòng vài năm đã nổi tiếng cả nước, mở rộng ra khắp Châu Á. Lục Diệp nghiễm nhiên trở thành người đàn ông bạc triệu, đứng ở vị trí cao nhất thu lợi nhuận khổng lồ.
Tiền tài như nước khi tuổi đời còn trẻ, nhưng Lục Diệp dường như vẫn chưa thoả mãn. Ngay từ nhỏ hắn đã hứng thú với việc làm ăn trong bóng tối của Tống Thành, thế nhưng trái với ông bác, cha mẹ Lục Diệp luôn hướng hắn đi theo con đường học hành, không dính dáng tới hắc đạo. Lục Diệp cũng kiên nhẫn đóng vai đứa con trai cưng ngoan ngoãn, yên vị hơn hai mươi năm trên ghế nhà trường, làm một học sinh ưu tú. Sau khi thoả mãn được kỳ vọng của cha mẹ, hắn mới cắt dây buộc mình, sải cánh một lần nữa tìm lại đam mê.
Lục Diệp thoạt nhìn chính là chuẩn mực của mẫu bác sĩ tâm huyết, hắn thường mặc blouse hoặc áo khoác trắng, gương mặt thư sinh đậm chất học thức, đôi mắt như vì sao sáng sau cặp kính không gọng, tóc đen vén lên gọn gàng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười nho nhã, nhìn qua liền nghĩ là kiểu người đơn giản chỉ biết tới sách vở. Nhưng tính cách hắn lại hoàn toàn trái ngược, muốn bao nhiêu cợt nhả liền có bấy nhiêu cợt nhả, muốn bao nhiêu vô tình liền có bấy nhiêu vô tình, đối thủ lật mặt với hắn một, hắn liền lật bài ngửa gấp mười. Học quyền anh từ hồi niên thiếu, thể lực của hắn khiến những kẻ không ngại máu tanh trong giới hắc đạo cũng phải nể mặt vài phần. Lần này trở lại, Lục Diệp chẳng ngại ngần phô ra mặt tối tăm trong tính cách của mình. Hắn sẵn sàng đẩy kẻ khác vào chỗ chết để thâu tóm bất động sản cùng những món hời lớn.
Tống Tử Đằng không trả lời, Lục Diệp cũng chẳng có vẻ gì là tức giận. Trái lại, hắn ngả người trên ghế dài, đôi mắt híp lại, giọng nói cợt nhả mỉa mai.
"Tống thiếu gia, số đốm trắng trên phổi tỉ lệ thuận với số khói thuốc đấy. Cậu không sợ tổn thọ cũng được, nhưng người đẹp của tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ buồn lắm nha."
Có vẻ bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho tỉnh giấc, Lại Vân Hi cựa quậy, vô thức xoay người, tấm chăn mỏng trượt xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ áo.
Ánh mắt Lục Diệp lập tức dán vào, như con rắn không có liêm sỉ lợi dụng cơ hội quấn lấy người còn chưa tỉnh hẳn, tay xoa vuốt da thịt non mịn, miệng đồng thời phun châu nhả ngọc.
"A, người đẹp trong lồng son tỉnh rồi này."
Tống Tử Đằng liếc mắt khinh thường.
"Bác sĩ Diệp nói Vân Hi bị suy hô hấp phải không? Vậy để tôi giúp cậu ta dễ thở hơn một chút."
Dứt lời, hắn rít vào một hơi, túm lấy cổ áo Vân Hi, phả ra khói thuốc khiến y ho sặc sụa. Đầu lọc thuốc lá vẫn còn cháy râm ran bị hắn không chút lưu tình ấn mạnh lên da Vân Hi, bỏng rẫy, tiếng rên rỉ đau đớn lập tức bật ra.
Lục Diệp kéo người trở về, trong lòng không vui nhưng vẫn nở nụ cười thường trực.
"Tống Tử Đằng, hay là cậu thôi đi, em ấy dù gì vẫn còn đang bệnh, cậu muốn chơi SM đến thế cũng nên tiết chế lại."
Đôi mắt Tống Tử Đằng nhìn xoáy vào bàn tay đang vòng ôm qua người Vân Hi kia, cơn giận không tên sôi sục dâng lên, choán chiếm cả đầu óc. Hắn cười lạnh.
"Cậu thích chơi không? Tôi cho cậu chơi."
Âm thanh lạnh lẽo ấy khiến Vân Hi rùng mình. Y quay đầu, chạm vào ánh mắt như lang sói cùng điệu bộ liếm môi vô sỉ của Lục Diệp liền vùng ra. Nhưng sức lực của kẻ ốm yếu bị tra tấn triền miên chẳng là gì so với tên thiếu gia khoẻ mạnh rèn luyện lâu năm.
Tống Tử Đằng lợi dụng sơ hở, túm lấy cánh tay Vân Hi kéo giật về phía mình, không quên hướng Lục Diệp cười nhạt.
"Ồ, xin chia buồn với bác sĩ Diệp, người đẹp thích chơi với tôi kìa."
Lục Diệp nhìn theo bóng hai người, cũng không tiếp tục truy đuổi, nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực. "Tiểu mỹ nhân, tôi đã định cứu em, nhưng em từ chối lòng tốt của Lục thiếu gia đây thì thôi vậy. Tôi đành làm khán giả xem kịch vui, nhìn em thống khổ một chút cũng không tệ đi."
Không màng Vân Hi giãy giụa, Tống Tử Đằng thô bạo kéo y ra hành lang. Lúc đi qua phòng ăn, mùi bánh mì phục vụ cho bữa tráng miệng toả ra thơm phức, Vân Hi chỉ mới được truyền chất dinh dưỡng, dạ dày trống rỗng bất giác kêu lên òng ọc. Tống Tử Đằng nhíu mày, sai gia nhân lấy một khay bánh mới nướng vẫn còn nóng phỏng tay bọc trong khăn vải, hướng Vân Hi cười lạnh.
"Cậu đói lắm phải không?"
Trái tim Lại Vân Hi hẫng đi một nhịp. Cũng chính câu này, trong ngôi nhà bỏ hoang ngày đó, thiếu niên đẹp tựa thần tiên hỏi y - khi ấy còn là đứa trẻ mồ côi đói khát, bằng giọng điệu dịu dàng tới cực điểm.
Trong lúc Vân Hi còn đang thất thần, Tống Tử Đằng đã bóp chặt khớp hàm, buộc y phải hé miệng, sau đó nhét mẩu bánh mì nóng rực vào sâu trong cổ họng, một chiếc lại nối tiếp một chiếc. Đầu lưỡi Vân Hi bỏng rát, rất nhanh rộp lên. Y giãy giụa nhả ra, nhưng chỉ đổi lấy hành động càng thêm tàn độc.
Mười lăm năm trước, một chiếc bánh mì nho nhỏ anh trao cho cũng đủ sưởi ấm trái tim em giữa mùa đông giá rét. Mười lắm năm sau, chính anh lại biến nó thành công cụ hạ nhục em. Tại sao ngày đó anh không bỏ mặc em đi, còn níu giữ tay em lại? Dịu dàng với em, rồi lại tàn độc với em, trao cho hi vọng rồi lại vùi em xuống tận cùng tuyệt vọng?
Kéo Vân Hi đến cửa chính, Tống Tử Đằng lặng nhìn ra ngoài. Giọng hắn đều đều, nghe không ra tâm tình. "Vân Hi, nhìn này, hôm nay tuyết rơi dày quá. Nhớ năm năm trước trong cơn bão tuyết, cậu đâm Nhật Tâm một nhát, bỏ mặc em trai của mình sinh tử không rõ. Cũng trong ngày đông lạnh giá, cha mẹ tôi bị Đại Bàng Hội bức đến tự sát, chết không nhắm mắt."
Vân Hi chua xót ngẩng đầu. "Em phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Em không..."
'Chát' Chưa nói hết câu, Tống Tử Đằng đã để lại trên má y năm dấu ngón tay in hằn. Hắn trào phúng.
"Ha, giờ cậu vẫn còn chưa chịu nhận tội? Vậy cậu nói xem, tại sao trên cán dao lại có dấu vân tay của cậu? Tại sao năm đó cậu giấu diếm việc mình làm cho Đại Bàng hội? Vân Hi à, chừng nào thì cậu ngừng nói những lời dối trá?"
Tống Tử Đằng sai người kéo Vân Hi ra ngoài sân đầy tuyết, cột chặt y vào gốc cây cổ thụ to trụi lá. Hắn ngồi trong phòng căn phòng lớn, hướng mặt ra ngoài, nhìn thân hình nhỏ bé mịt mờ, tuyết rơi như bụi bay. Nhiệt độ trong nhà rất vừa vặn, nhưng Tống Tử Đằng chẳng hề thấy ấm áp. Hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác tàn lụi trên khay gạt, nhưng chẳng thể dập tắt nổi cảm xúc không biết là giận dữ, xót xa, hay... hưng phấn khi trả thù.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, Vân Hi mặc độc một chiếc áo mỏng manh, rũ mi nhìn từng bông tuyết rơi trên thân thể lạnh buốt, nhưng vẫn chẳng là gì so với cái lạnh trong lòng.
Lời em bây giờ với kẻ câm so ra còn không có trọng lượng bằng. Nhật Tâm không nói, anh sẽ cố gắng thấu hiểu, nhưng em mở miệng, chỉ đổi lấy từ anh sự ngờ vực và căm ghét.
Người với người sao lại khác nhau nhiều đến thế, hả anh?