Kỳ thực "hứng thú nhất thời" và "yêu sâu đậm" có mối quan hệ mật thiết không tưởng.
Khi bạn bắt gặp một thứ đẹp đẽ hoặc có giá trị, cảm thấy nó thật thú vị, muốn được sở hữu, chơi đùa vài lần, chẳng may làm hỏng cũng không xót xa quá lâu, đó là "hứng thú nhất thời". Tháng năm qua đi, cảm giác muốn sở hữu chẳng những không phai nhạt, ngược lại bản thân càng ngày càng cảm thấy không thể rời xa thứ mà mình thích, muốn giữ rịt lấy mà yêu thương, không nỡ tổn hại, đó là khi bạn bắt đầu yêu sâu đậm.
Lục Diệp đối với Vân Hi ban đầu là hứng thú nhất thời. Nhưng vào lúc hắn không để ý, hình bóng người kia chẳng biết từ lúc nào đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong tâm trí. Thiếu gia nhà giàu được nuôi dưỡng như hoàng tử nhỏ, chỉ cần muốn thứ gì thì sẽ có thứ đó lần đầu tiên trong đời biết thế nào là yêu sâu đậm.
Thế giới của người giàu thực ra không đẹp đẽ như cái vẻ hào nhoáng bên ngoài. Họ cũng phải trải qua cảm xúc đau đớn và mục ruỗng từ sâu bên trong.
Cha của Lục Diệp là diễn viên hạng A, mẹ là giáo sư nổi tiếng. Đứa con trai duy nhất của họ là Lục Diệp được sinh ra vừa sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ của cha, vừa có được bộ não thông minh của mẹ. Những tưởng gia đình ba người hoàn hảo, đầm ấm và hạnh phúc là thế, nhưng sự chênh lệch giữa môi trường làm việc và quan điểm sống đã đẩy cha mẹ hắn đến những trận cãi vã không có hồi kết.
Cha Lục Diệp có tình nhân bên ngoài, mẹ thì lụy tình dù đau đớn vẫn nhất quyết không chịu buông bỏ. Thay vào đó bà lấy Lục Diệp ra làm bia đỡ để níu kéo cha hắn. "Con mà không có bố thì sao gọi là gia đình được."
Chia tay không đáng sợ, nhân danh tình yêu và con cái để níu giữ một mối quan hệ đã đổ vỡ mới thật sự đáng sợ.
Từ một cậu bé hoạt bát vui vẻ, Lục Diệp bắt đầu trở nên trầm mặc. Hắn thường đi sớm về muộn, không muốn về nhà hít thở bầu không khí gia đình ngột ngạt đầy sự yêu thương giả tạo.
Năm Lục Diệp thi chuyển cấp, số lần bố mẹ hắn cãi cọ ngày càng nhiều hơn, còn không quản người ngoài có biết hay không. Phòng Lục Diệp ở ngay bên cạnh, dĩ nhiên nghe rõ, nhiều hôm không học được, hắn lại ra ban công ngồi tới tận đêm khuya. Có một lần, bố mẹ Lục Diệp cãi nhau một trận rất to, còn lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết, Lục Diệp không nhẫn nhịn và thờ ơ được nữa, hắn đứng giữa can ngăn, lại đúng lúc cha hắn - Lục Thành Tịch giơ tay đánh người mẹ bi lụy Tống Phương Phương, kết quả Lục Diệp lĩnh trọn cú tát đó, đầu hắn đập vào thành bàn, não và thị lực đều bị ảnh hưởng. Cả hai vợ chồng lo sốt vó, đưa Lục Diệp tới bệnh viện, may mắn là chấn thương không gây nguy hiểm tới tính mạng đứa con trai bé bỏng.
Cũng từ đó cha mẹ hắn không còn cãi cọ, nhưng lại chuyển qua chiến tranh lạnh trường kỳ. Căn nhà ba người từng ấm cúng, tràn ngập niềm vui cuối cùng chẳng khác gì địa ngục với một đứa trẻ mới mười bốn tuổi như Lục Diệp.
Vậy mà sau tất cả, hai người vẫn nhất quyết không chịu buông tay, Lục Thành Tịch không muốn việc ly hôn ảnh hưởng tới sự nghiệp, còn Tống Phương Phương cần danh dự của một người phụ nữ. Trước mặt họ hàng, cả hai đều đeo mặt nạ mà đóng kịch. Chỉ có Lục Diệp biết tất cả đã mục ruỗng từ trong cốt tủy.
Cũng vì lần chấn thương ấy, Lục Diệp từ cậu học trò luôn đứng đầu toàn trường tụt dốc không phanh. Đám bạn bè từng thân thiết cũng chỉ đợi có vậy mà xì xào nói xấu, đặt điều phía sau lưng hắn. Bọn chúng vốn ghen tị đã lâu, gặp dịp như được sổ lồng, chỉ là trước mặt vẫn nịnh nọt Lục thiếu gia không dám ho he.
Lục Diệp phát chán cuộc sống đầy sự giả dối ấy. Hắn bắt đầu cảm thấy xung quanh chẳng còn ai đáng để đặt niềm tin.
Năm Lục Diệp lên lớp mười, hắn lấy danh nghĩa nghiên cứu để mổ xác động vật. Thời điểm này, môn sinh học có bài thực hành mổ phanh ếch sống, Lục Diệp như diều gặp gió, cứ đến tiết, hắn lại xung phong làm người dẫn đầu. Hắn bị cuốn hút bởi màu đỏ của máu, hưng phấn mỗi lần quan sát sự quằn quại của những sinh vật bé nhỏ. Nhưng lâu dần, Lục Diệp cảm thấy động vật không còn khơi dậy được hứng thú của mình nữa, hắn bắt đầu muốn nhìn thấy sự đau đớn và tuyệt vọng trên gương mặt con người.
Việc Tống Thành là phần tử nguy hiểm trong giới hắc đạo, những người thân tín với ông không ai là không biết. Lục Diệp càng rõ hơn ai hết. Hắn thậm chí học cả quyền anh để chứng minh cho Tống Thành thấy mình có thừa khả năng để gia nhập băng đảng của ông. Sau nhiều lần tham gia phi vụ, Lục Diệp chỉ nhìn cũng biết trong những đối tác của Tống Thành, ai là kẻ phản bội. Thấy từng tên ngã gục trong bể máu tanh tưởi, Lục Diệp cảm thấy khoải cảm chạy dọc khắp thân thể mình.
Lục Diệp năm mười lăm tuổi đã nghĩ rằng tất cả những sinh vật được gọi là con người đều là lũ giả dối, ngay cả hắn cũng chẳng phải ngoại lệ. Nhưng vào buổi sáng định mệnh, khi con tàu của Tống Thành lênh đênh trên biển ra khơi, Lục Diệp đã gặp được người hắn muốn dùng cả phần đời còn lại để yêu tha thiết...