Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đồng tử Tống Tử Đằng co rút. Tay hắn nắm chặt thành quyền. Hắn đứng phắt dậy, đẩy cửa rồi sập mạnh như hận không thể đập nát nó ra.
Ra khỏi phòng, mới đi được vài bước, Tống Tử Đằng đã xoay người đấm mạnh vào một cánh cửa gỗ gần đó, tiếng "ruỳnh" vang lên giữa hành lang thanh tĩnh trong đêm khuya như muốn đâm thủng màng nhĩ. Lớp gỗ dày thô cứng lập tức bị phá hủy, thủng ra một lỗ to tướng. Nhìn từ ngoài vào cái lỗ, chỉ thấy một màu đen sâu hun hút như muốn kéo người vào đó.
Mu bàn tay Tống Tử Đằng bị những mảnh gỗ vụn sắc nhọn làm cho tứa máu, nhưng hắn chẳng cảm thấy đau. Bởi lòng hắn lúc này đã bị cơn giận dữ không rõ nguyên nhân lấn át, như đám cháy ngày càng lớn, chẳng cách nào dập tắt.
Hắn muốn giết Vân Hi. Hắn muốn băm vằm thân xác y ra làm trăm mảnh. Hắn muốn xé nát khuôn mặt đẹp đẽ giả dối đó. Nhưng... Trên tất cả, hắn càng điên cuồng muốn giam cầm và tra tấn y.
Những chuyện bọn gia nhân đã làm với y, Tống Tử Đằng đều biết, nhưng hắn để mặc, bởi Vân Hi xứng đáng bị như vậy. Dùng chuyện đó làm lí do lăng nhục và thoá mạ y, khiến y phải nhục nhã là mục đích của hắn. Nhưng đây là lần đầu tiên Tống Tử Đằng tận mắt chứng kiến Vân Hi bị kẻ khác cưỡng ép, cũng là lần đầu tiên hắn thấy y chủ động câu dẫn nam nhân. Không ngờ tới y thật sự chính là kẻ không có đàn ông không chịu nổi, là thứ đàng điếm muốn được nam nhân xỏ xuyên.
Từ lúc bị bắt tới đây, trước mặt Tống Tử Đằng, Lại Vân Hi luôn chỉ có một vẻ mặt cam chịu mọi thống khổ, như thể tất cả những hành hạ của hắn đều khiến y đau tới mức tê tâm liệt phế. Hoá ra tất cả những lần y rơi lệ dưới thân hắn đều là giả dối, còn bộ mặt thật của mình hôm nay y mới để lộ hay sao?
Khốn kiếp!
***
Vân Hi nuốt nước mắt vào trong thêm lần nữa, nhịn xuống cảm giác ghê tởm mà phục vụ tên vệ sĩ.
Một chút nữa thôi, một chút nữa rồi tất cả sẽ kết thúc.
Lại Vân Hi nhắm mắt lại, nhớ tới ánh mắt Tống Tử Đằng nhìn y trước khi đóng sập cửa phòng. Đôi mắt của hắn lúc ấy mang thật nhiều cảm xúc hỗn tạp, và Vân Hi nhìn thấy trong đó nhiều nhất là sự giận dữ và căm phẫn như hận không thể tự tay dằn vặt y tới chết.
Phải rồi, dù có một năm, năm năm hay mười năm đi nữa, cảm giác Tống Tử Đằng dành cho mày vẫn chẳng có gì khác ngoài sự hận thù.
Thế nhưng Vân Hi vẫn muốn giữ lấy một tia tự trọng cuối cùng. Y không muốn mình bị tên vệ sĩ dùng thứ cứng rắn kia đâm vào huyệt động trước mặt Tống Tử Đằng, nên đành miễn cưỡng dùng phương pháp khẩu giao này dụ dỗ gã, khiến gã buông bỏ phòng bị. Y không phải kẻ dâm đãng ti tiện sẵn sàng mở chân thoả mãn đàn ông như Tống Tử Đằng đã nói. Tuyệt đối không phải!
Tên vệ sĩ ngửa cổ lên, không ngừng thở dốc, động tác đẩy đưa trong khoang miệng Lại Vân Hi ngày càng nhanh và thô bạo hơn, như hận không thể bắt y ngậm thứ đó vào tận nơi sâu nhất.
Người gã bắt đầu run lên, đó là dấu hiệu khi đàn ông sắp sửa đạt được cao trào. Ngay khi chuẩn bị phóng ra, tên vệ sĩ bỗng mở to mắt, môi gã run rẩy không phát ra tiếng, hai giây sau mới thét lên thất thanh. Gã cúi xuống, nhìn chằm chằm bộ phận nam tính của mình đã bị Lại Vân Hi cắn mạnh đến mức tưởng như sắp đứt, máu tươi không ngừng tuôn ra, chảy đầy xuống dưới đệm giường.
Gã điên tiết vừa gào thét túm chặt lấy chỗ đó, vừa vung tay đánh đập Lại Vân Hi.
"Đồ chó chết! Sao mày dám? Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!"
Lại Vân Hi dùng chút sức lực cuối cùng lùi về phía sau, đến tận khi ngã khỏi giường, khiến tên vệ sĩ không với tới được, mới từ đằng xa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn gã, đôi môi vương đầy máu tươi của y nứt ra một vệt cười châm biếm.
"Được tao phục vụ có sướng không?"
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Lại Nhật Tâm bước vào, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Qua vài giây hồi thần, cậu chạy tới túm lấy tay Vân Hi.
[Đi với em, ra khỏi đây.]
Lại Vân Hi đến sức đẩy em trai ra cũng chẳng còn, y rũ mi, để mặc cậu ta yếu ớt lôi kéo mình.
Tên vệ sĩ điên cuồng lao về phía hai người, vung tay muốn đánh Lại Vân Hi nhưng lại trượt chân vào vũng máu của chính mình, nắm đấm của gã đập mạnh vào bả vai Nhật Tâm, khiến cậu ta ngã nhào xuống, đầu đập mạnh xuống sàn gạch thô cứng, kéo theo anh trai nằm đè lên người mình.
Tống Tử Đằng đang ở trong một căn phòng khác, nghe thấy tiếng thét lớn liền dùng tốc độ nhanh nhất đi tới. Lúc bước vào phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh ba người đều đã bất tỉnh. Khắp sàn nhà đều là máu tươi. Mà Lại Vân Hi đang nằm đè lên người Nhật Tâm, tư thế hai người chẳng khác nào đang ôm nhau.
Đám vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng chỉ dám đứng ở ngoài chờ lệnh. Sắc mặt Tống Tử Đằng tối sầm lại, hắn hất văng Lại Vân Hi ra khỏi người Nhật Tâm, như sợ y sẽ lây nhiễm sự dơ bẩn của mình lên người cậu ấy.
"Dọn dẹp cho sạch sẽ."
Tống Tử Đằng bỏ lại một câu rồi ôm Lại Nhật Tâm ra khỏi phòng. Sau khi bác sĩ chẩn đoán Nhật Tâm chỉ bị va đập nhẹ, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng, an dưỡng một thời gian là sẽ ổn, Tống Tử Đằng mới yên tâm đôi chút. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bức bối, lửa nóng sục sôi trong lòng suốt từ tối nay không thể nào dịu xuống được. Hắn cần phải phát tiết.
Tống Tử Đằng đá cánh cửa buồng cuối cùng. Tên vệ sĩ đã bị đưa đi và căn phòng đã được lau dọn sạch sẽ, sàn nhà chẳng còn lưu lại bất cứ vết máu nào, như thể tất cả những chuyện tối nay đều chưa từng xảy ra. Chỉ có thân thể gầy yếu không một mảnh vải che chắn của Lại Vân Hi chứng minh đây chẳng phải là một cơn ác mộng.
Tống Tử Đằng rút thắt lưng bằng da to bản ra, quật mạnh lên người Lại Vân Hi.
"A... a...."
Lại Vân Hi đang hôn mê bị đau đớn bức tỉnh lại, rên lên một tiếng, vô thức co người lại thành một đoàn lùi về phía đầu giường. Thế nhưng hành động này chẳng khác nào chống đối lại Tống Tử Đằng, càng khiến hắn có cảm giác Lại Vân Hi đang giả bộ đáng thương.
"Khuôn mặt dâm đãng lúc nãy của cậu đâu rồi? Tôi tưởng cậu thích bị làm nhục lắm cơ mà? Càng làm cậu đau cậu càng sướng đúng không? Mới khi nãy còn chủ động liếm mút, chủ động dang chân ra cho kẻ khác chơi, sao bây giờ lại sợ hãi thế? Đến cả Nhật Tâm cậu cũng con mẹ nó muốn lừa gạt em ấy phải không? Mẹ kiếp! Cậu giả vờ đáng thương đủ chưa?"
Mỗi một lời thoá mạ thốt ra, Tống Tử Đằng lại vung tay, dây da bay lên không trung rồi quất mạnh vào thân thể, không ngừng lưu lại trên làn da trắng xanh của Lại Vân Hi những vệt lằn chói mắt, nhanh chóng lan ra, ửng đỏ vùng da thịt xung quanh, cũng đem đến cho người bị chịu cực hình muôn vàn đau đớn.
Chỉ đến khi Lại Vân Hi đã hoàn toàn bất tỉnh, không còn run rẩy, cũng chẳng còn phát ra bất cứ tiếng kêu nào nữa, Tống Tử Đằng mới chịu dừng tay. Hắn dùng thắt lưng da cột chặt hai tay của y vào đầu giường. Mắt nhìn tới thân thể xuất huyết, bầm tím, chẳng chỗ nào là lành lặn, cùng với đôi môi còn vương máu, đẹp tới kinh diễm của y, thân dưới của hắn đột nhiên có một luồng nhiệt lưu chạy tới.
"Đã muốn bị đàn ông chơi như thế, thì để Tống Tử Đằng tôi chơi chết cậu."