"Thiếu gia... tôi biết cậu đang ở độ tuổi sung mãn nhưng... điều tiết một chút sẽ tốt hơn cho người bệnh."
Lão bác sĩ già len lén nhìn sắc mặt thâm trầm của Tống Tử Đằng, thầm nghĩ không ổn bèn thức thời lái qua vấn đề khác.
"Vết cào trên lưng cậu ấy rất sâu, may là thiếu gia gọi lão tới kịp thời chữa trị, nếu không có thể mưng mủ, còn để lại sẹo và những di chứng về sau. Cổ tay cũng là vị trí rất nguy hiểm, dây chằng và gân tập trung ở đó. Đáng tiếc là..."
Ngập ngừng một chút, lại nhìn sắc mặt Tử Đằng không có gì biến đổi, lão mới mạnh bạo nói tiếp.
"Đáng tiếc là... dây chằng và gân ở cổ tay cậu ấy đều đã bị dị vật cứa đứt, e rằng từ nay về sau sẽ không thể cử động các khớp xương như người bình thường. Đồng nghĩa với việc không thể duỗi gập cổ tay cũng như cử động các ngón. Hai bàn tay bây giờ chỉ còn tác dụng trang trí mà thôi."
Tống Tử Đằng nghe xong chỉ hơi nhíu mày một chút, rồi phất tay đuổi lão bác sĩ ra ngoài. Đúng là nói lời thừa thãi. Nếu Cảnh Liêm - bác sĩ riêng của Tống gia không đi công tác, hắn đã không gọi người ngoài vào thăm khám cho Vân Hi. Cảnh Liêm luôn rất thức thời, vì hắn hiểu cá tính của Tử Đằng, chỉ cần Vân Hi không chết thì dù y có tàn phế cũng không quan trọng. Mỗi lần khám xong, Cảnh Liêm đều kê đơn rồi lặng lẽ rời đi.
Nếu Lục Diệp còn ở thành phố này, hiện tại nghe tin có lẽ cũng đã lao xe bạt mạng đến đây rồi. Tiếc là không thể, vì ngày hắn kéo Vân Hi rời khỏi trang viên, tàn nhẫn cường bạo y trong rừng, Lục Diệp cũng vướng công chuyện và lập tức phải bay sang Nga ngay lúc đó. Nghĩ đến Lục Diệp là Tử Đằng lại thấy lòng chộn rộn một nỗi khó chịu, Lục Diệp gian xảo và khó đoán như một con hồ ly tinh, Tử Đằng có cảm giác Lục Diệp luôn nhăm nhe cướp Vân Hi khỏi tay hắn chứ không chỉ đơn giản là chơi đùa.
Trong lúc suy nghĩ, chân Tử Đằng đã vô thức dẫm lên thảm trải sàn, đi tới căn phòng ngủ với tông màu đen u tối của hắn. Tấm rèm lụa thượng hạng được kéo ra phân nửa, ánh nắng ban mai sáng rực tràn vào, hắt lên chiếc giường trải ga đen đậm, tương phản với thân thể trắng đến nhợt nhạt đang chìm trong cơn mê man. Cơ thể người kia không biết từ lúc nào đã trở nên quá nhỏ bé, lún sâu xuống đệm, cảm tưởng có thể bị hố đen đó nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Quả thực, hôm qua khi Vân Hi ngã gục xuống như một cái xác khô cằn cỗi, Tử Đằng không còn nghĩ được gì, hắn gọi bác sĩ tới với cái đầu trống rỗng, sau đó bế Vân Hi về phòng mình, nơi mà trước nay ngoài hắn ra chưa ai được phép bước vào, kể cả Nhật Tâm. Nhưng sau khi bác sĩ chẩn đoán tử thần vẫn chưa thể cướp y đi khỏi tay hắn, Tử Đằng lại cảm thấy mình đã lo lắng quá thừa thãi. Ý nghĩ bản thân đang lo âu cho chính kẻ cướp đi gia đình và hạnh phúc của mình khiến hắn ngày càng kích động.
Hất tung chiếc chăn cùng màu với ga giường xuống đất, cơ thể xích loã của Vân Hi hiện ra trước mắt hắn như khiêu khích sự nhẫn nại. Tử Đằng lật úp người Vân Hi, để mặt y vùi vào trong gối, sau đó kéo cao eo Vân Hi lên, cởi xuống thắt lưng da, chỉ bôi trơn qua loa rồi mạnh bạo thúc toàn bộ côn thịt vào bên trong động. Lỗ nhỏ đột nhiên bị kéo căng, bị ép buộc nuốt trọn lấy toàn bộ cự vật ngay lần xâm nhập đầu tiên, phần mị thịt xung quanh khó khăn co dãn, gắt gao ôm lấy hung khí của Tử Đằng, vô thức thoả mãn chủ nhân của nó.
Vân Hi hơi hâm hấp sốt, nhiệt độ cơ thể cũng nóng hơn bình thường, và nơi đó càng nóng đến bất thường, kẹp chặt lấy phân thân của Tử Đằng. Mỗi lần Tử Đằng rút ra đều bị huyệt động mút chặt như không muốn rời. Hắn tàn nhẫn rút hẳn cự vật ra ngoài, lặng nhìn nộn huyệt mấp máy vì đột nhiên không còn thứ gì nhồi nhét. Khi cửa động chuẩn bị khép lại hoàn toàn, Tử Đằng lại không hề báo trước, đột ngột đâm toàn bộ thứ to lớn của hắn vào bên trong, ép động nhỏ mở ra nuốt đến tận gốc.
Bị bắt nạt nhiều lần như vậy, Vân Hi bắt đầu cựa quậy vì khó chịu, nhưng thân thể vẫn quá yếu ớt không thể tỉnh lại, hoặc là đã tỉnh mà không thể mở được mắt. Cổ họng y phát ra tiếng nức nở đứt quãng như khóc nấc lên. Hai cánh môi bị quả cầu da chặn lại, cũng chặn đi con đường tự vẫn duy nhất. Mồ hôi trên thái dương chảy xuống như thác lũ, cùng với hơi nóng hun đỏ vành mắt, hoà với dòng lệ ứa ra, dần dần tuột xuống sống mũi cao thẳng tắp.
Hai cổ tay bị quấn băng cố gắng cử động, nhưng những ngón tay thon nhỏ không còn sức sống, vẫn cứ nằm yên một chỗ, mặc cho chủ nhân của nó phản kháng trong vô ích.
Tử Đằng bị cảm giác chiếm hữu và nắm giữ được toàn bộ thế cờ làm cho hưng phấn. Hắn vừa thúc mạnh vào, vừa liên tiếp vỗ lên mông y, cho đến khi cả hai cánh mông trắng muốt in hằn những dấu tay đỏ rực như hoa nở trên nền tuyết trắng, và huyệt nhỏ bị chà xát đến ửng đỏ như màu môi Vân Hi, Tử Đằng vẫn chưa dừng lại. Khoái cảm trong hắn như từng đợt thủy triều dâng lên cuồn cuộn, đánh vào bến bờ là thân thể Vân Hi từng đợt, từng đợt, cho đến lúc rã rời. Dịch trắng bị cự vật ép tràn ra khỏi cửa huyệt, chảy từng giọt, từng giọt xuống ga giường màu đen thẫm, sau đó bị nền đen ép phải hoà tan vào trong nó, sắc màu tươi sáng biến mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại.
Lần này, Tử Đằng chỉ làm duy nhất một tư thế. Hắn không muốn nhìn khuôn mặt ngay cả lúc đau đớn cũng vô cùng gợi cảm của Vân Hi, hắn muốn thoát ra khỏi vũng lầy mà hắn đang trầm mình trong đó. Sẽ đến một lúc, hắn đạt được dục vọng và khoái cảm mà không cần đến y, không cần đến thân xác mà ngay cả khi đã úa tàn và cằn cỗi vẫn khiến hắn nổi lên ham muốn chi phối và bức ép.
Khi thời khắc ấy đến, Vân Hi sẽ xuống địa ngục...
Một mình.