Vân nhìn cô lắc đầu, " Ý em nói ở đây là ở biểu cảm chứ không phải biểu hiện cơ thể"
Cô không đáp mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, thuận tay lấy cuốn sổ bệnh lý để kiểm tra.
Vũ Vân liền chồm dậy, ánh mắt nhìn cô đầy tò mò, " Vậy để em đoán nhé, là chuyện tình cảm đúng chứ...? "
Cô có chút giật thọt nên đang kiểm tra liền dừng lại nhìn sang em, nhưng lại không đáp lại mà tiếp tục công việc.
Dù cô không đáp nhưng những cử chỉ vụng về của cô lại ngầm thừa nhận điều đó, làm cho Vũ Vân càng hỏi tiếp : " Vậy chị chọn ai, Bác sĩ Lăng kia hay giáo sư An? "
Cô quay sang nhìn em ấy với vẻ ngạc nhiên, không ngờ người ngoài như em ấy lại biết nhiều như thế.
" Tại sao em lại biết? "
Vũ Vân liền phẩy tay rồi đáp : " Chỉ cần tinh ý thì đều biết cả bác sĩ Lăng và giáo sư An đều có tình ý với chị mà "
Vũ Hân nghe xong còn tỏ thái độ ngạc nhiên hơn cả cô, giờ cậu đã hiểu cô gái mà cả ba mẹ và giáo sư An kia nhắc đến là ai rồi, và cả những chuyện sau đó nữa.
Thấy biểu cảm của Vũ Hân như thế, cô liền hỏi : " Sao vậy, có chuyện gì à? "
" À à không, không có gì " Cậu xua tay cười gượng đáp. Thầm nghĩ chuyện này tốt nhất mình cũng không nên tọc mạch.
Cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết đang rơi, " Về bác sĩ Lăng thì còn có thể đúng, chứ giáo sư An chắc không có cảm tình gì với tôi đâu..."
Vũ Vân nhìn cô lắc đầu ngán ngẩm, " Có vẻ trong chuyện tình cảm chị còn ngây thơ lắm"
" Ý em là sao? " cô đáp lại với ánh mắt khó hiểu.
" Rồi chị cũng sẽ nhận ra thôi. Nhưng cái quan trọng ở đây là quyết định của chị là như thế nào kìa” Vũ Vân tỏ vẻ rất uyên thâm.
“ Quyết định?”
Vũ Vân chậm rãi gật đầu,” Đúng vậy, giữa hai người ấy chị sẽ chọn ai? Chuyện gì có thể không rõ ràng chứ tình cảm bắt buộc phải rõ ràng, nếu càng dây dưa chỉ khổ cho đối phương mà thôi”
Cô nghe em ấy nói cũng có lý. Nhưng cô lại chẳng thể trả lời ngay được vì trong lòng cô đang rất phân vân. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ quay lại với Lăng Phong Sở, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tiến tới một mối quan hệ trên mức đồng nghiệp với giáo sư An.
Thấy cô im lặng một hồi lâu không đáp, Vũ Vân liền nói tiếp :” Nếu là em, thì em sẽ chọn bác sĩ Lăng. Vì anh ấy như biểu tượng mùa hè vậy, như những tia nắng vàng chiếu xuống đồng cỏ xanh biếc thoang thoảng mùi hương của đất trời, khiến người khác rất thoải mái khi ở bên anh ấy. Còn giáo sư An lại như mùa đông ấy, lạnh lùng, vô cảm...”
Cô nhìn sang ô cửa sổ. Mới hôm qua nắng còn tắt dần thế này đây mà sáng ra đã thấy đông về ngay trước hiên nhà… Nóng hay lạnh rốt cuộc chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Cô nhẹ nhàng đáp, ánh mắt vẫn không rời khùng cửa kia, ” Ừ thì mùa hè, đến mang theo hơi ấm của tia nắng làm tan chảy trái tim giá lạnh. Nhưng khi đông về, cái lạnh của mùa đông sẽ giúp chúng ta có thể dễ dàng nhận ra những điều ấm áp luôn tồn tại xung quanh đây...”
Mùa đông bao giờ lạnh lẽo và buốt giá thế nhưng lại có một vẻ đẹp riêng của nó. Thiên nhiên tuy có lạnh lẽo nhưng con người có thể dễ dàng cảm nhận được cái ấm áp ở trong lòng họ. Thế nhưng mùa đông sẽ trở nên lạnh lẽo gấp nhiều lần nếu họ mất đi cái ấm áp ở trong lòng.