"Chưa gì lại có ca cấp cứu nữa rồi này" Mộc Nhi vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, miệng còn nhồm nhoàm một đống thức ăn.
Cô và Mộc Nhi liền dẹp hết bữa ăn, mà tức tốc chạy đến giường bệnh nhân.
Cảnh vật khiến Mạn Mạn như sững người lại, cảnh tượng giống y như trong cơn ác mộng mà cô luôn gặp. Một đứa trẻ khóc bù lu bù loa, một người mẹ đang trong cơn nguy kịch, một người ba đã không thể cứu được.
Tim cô dường như thắt chặt lại, phút chốc khiến cô không nói nên lời. Đôi mắt trong veo ngoài sức tưởng tượng nhìn cảnh tượng này, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy để lộ ra sự căng thẳng và sợ hãi của chủ nhân nó.
Mộc Nhi liền quay sang huých vào vai cô, “Sao vậy?”
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, miệng mấp máy : “Không...không sao.”
Cô đã không có là đứa trẻ 6 tuổi bị mồ côi cha mẹ nữa, cô phải luôn tiến về phía trước, làm chủ nỗi sợ hãi này.
Nghĩ rồi cô hít thở một hơi thật sâu rồi bước đến giường bệnh, nhìn sơ qua một lượt tình trạng bệnh nhân rồi hỏi : “Tình trạng bệnh nhân sao rồi?"
"cô ấy bị một vật nhọn đâm vào ngực khi chúng tôi cố cứu cô ấy."
" Chỉ số sống? "
" Huyết áp 90/40. Nhịp tim 130."
"Anh có rút vật nhọn ấy ra không? "
Người cứu hộ liền hấp tấp giải thích : “Nó là một bộ phần của chiếc xe nên bắt buộc phải rút ra."
Mạn Mạn trầm ngân một chốc, “Tôi biết rồi. Hãy đưa tới phòng phẫu thuật ngay. Y tá Vũ Hân, hãy liên lạc với bác sĩ Ngô Hưng bên khoa ngoại Tim Mạch. Còn Mộc Nhi hãy siêu âm tim, chụp X-Quang và truyền 2 đường dẫn nước muối ấm, 6 lít oxi cùng một mặt nạ."
"Vâng, tôi sẽ chuân bị." Vũ Hân và Mộc Nhi cùng gật đầu đáp.
Cô đi đến phòng phẫu thuật. Mộc Nhi lấy máy siêu âm rồi đưa cho cô, kiểm tra một hồi cô liền phát hiện bệnh nhân có dấu hiệu chèn ép tim nên liền hỏi : "Chỉ số sống hiện tại là bao nhiêu?"
" Hiện tại huyết áp 80/40. Nhịp tim 130."
" Đã liên lạc với bác sĩ Ngô Hưng chưa? "cô ngước lên hỏi.
"Bác sĩ Ngô Hưng đang có một ca phẫu thuật, khoảng hơn 2 tiếng nữa mới xong. "
" Không ổn rồi, bệnh nhân cần phẫu thuật ngay!”
Mạn Mạn đặt tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ. Cô còn là bác sĩ nội trú nên những ca như thế này không thể nào tự mình phẫu thuật được. Nếu để lâu hơn thì tình trạng bệnh nhân sẽ trở nên nguy kịch mất. Chợt các cảm giác bất lực khi nhìn thấy người mẹ của mình nằm bất động trên giường ập đến. Chân tay cô bất giác run lên liền làm rớt máy siêu âm xuống đất.
" Không sao chứ? "Mộc Nhi lo lắng đi đến hỏi.
Cô không thích cảm giác này chút nào, cảm giác bất lực trước bệnh nhân của mình. Mình chẳng thể làm gì mà chỉ nhìn người ấy từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Bỗng như một cơn gió nhẹ vụt qua, bóng dáng của một ai đó lướt qua lưng cô, đi đến bên cạnh giường bệnh rồi hỏi :"Tình trạng bệnh nhân?"
Chỉ lướt nhẹ qua, nhưng cô lại cảm nhận toàn thân người ấy mang theo khí thế vương giả mà không phải ai cũng có được.
Cô nhíu mày để nhìn rõ mặt hơn. Là một người nhìn mặt chắc chỉ mới vượt ngưỡng 30 một tí, nhưng có một làn da căn tràn đầy sức sống. Anh đứng trước bệnh nhân, ánh mắt anh đen láy, bình tĩnh không chút gợn sóng. Thần thái trên khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì đặc sắc, nhưng từ người anh ta lại toát lên một khí chất khiến người khác cảm thấy rất an toàn.
Thấy cô đơ ra một hồi lâu nên người ấy liền quay lên, ngước mặt hỏi : " Tôi đang hỏi cô đấy."
Người đàn ông này, đẹp mắt đến nỗi gần như không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, anh chỉ nhìn cô đơn giản như vậy, đã đủ khiến cô ngạc nhiên đến thất thần.
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn qua một lần, sẽ không khả năng quên mất.
Anh thật sự rất đẹp trai, đẹp tới mức dùng từ tuấn mỹ để miêu tả anh cũng không đủ, đẹp tới mức nhìn chằm chằm anh trong bao lâu cũng không thấy chán, ngược lại còn cảm thấy nên xem nhiều hơn.
" Anh là ai? "cô ngơ ngác, mắt vẫn không rời khuôn mặt của anh.
Mộc Nhi liền húych và tay cô rồi thì thầm : " Là giáo sư ở khoa ngoại tim mạch mới từ Mỹ về đấy!”
"À....” Cô chợt nhớ ra rồi nói tiếp : “Bệnh nhân bị một vật nhọn đâm vào ở ngực, đã được lấy ra ngay tại hiện trường. Sau khi siêu âm và chụp X-Quang cho thấy bệnh nhân có dấu hiệu bị chèn ép ngực."
Giáo sư An lạnh lùng liếc nhìn cô, “ Cô bé, cô bên khoa nào? "
" Tôi là bác sĩ nội trú năm nhất, vẫn chưa chọn khoa...” Cô rụt rè đáp, giọng điệu có chút ngập ngừng.
" Được, vậy hãy phụ mổ cho tôi "
" Hả? Tôi? "
cô hoang mang không tin vào tai mình. Chỉ mới là bác sĩ nội trú năm nhất đã được phụ mổ những ca cấp cứu như thế này, quả thật là một trải nghiệm không phải ai cũng có thể nắm bắt được. Nhưng cũng chính vì chỉ mới là bác sĩ nội trú, nên cô vẫn chưa hoàn toàn có niềm tin với tay nghề của mình...
" Đây là bệnh nhân của cô, đúng chứ? " Anh quay lại hỏi với khuôn mặt hiển nhiên.
Cô có chút do dự nhưng liền đồng ý, bây giờ việc này không phải là vấn đề, cứu bệnh nhân mới là quan trọng nhất. Cô nhất định sẽ không để có thêm một " Mạn Mạn thứ hai " nữa.