Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 4



Lá thư thứ sáu.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em vừa có một cuộc gặp gỡ với "người qua đường", nếu anh ta im lặng cả đời thì may còn có cô gái chịu được. Người đàn ông keo kiệt, nói nhiều lại thích làm theo ý mình.. Anh nói xem, tên đó có quá tệ hay không?

Em sẽ kiên định và tin tưởng chờ anh.

P/s: Anh đừng như hắn ta, nhé!

Thân ái,

Cô gái bình thường.

* * *

Trên chiếc xe BMW đen, cô gái ngồi ở vị trí phó lái, chống cằm nhìn ra ngoài xe, miệng không ngừng hoạt động, lâu lâu lại quay qua người bên cạnh cười cười.

- Này, anh chủ tiệm trả cho tớ hơi nhiều thì phải, cậu không làm gì đó chứ?

- Hả? Làm gì cơ?

- Thôi bỏ qua, tiếp tục nói về bữa ăn này đi, cậu không dành ngày nghỉ quý báu cho chủ tiệm, lại gọi tớ tới làm gì?

- Tớ muốn đãi bữa tiệc nhỏ, cho cậu và anh ấy chính thức làm quen.

- Ây! Thật vinh hạnh cho tớ, mà cậu không còn người bạn thân nào à?

- Ừm.. Không có, chỉ là quen biết mà thôi, vả lại cậu không thích nhiều người mà.

- Cậu đúng tri kỉ của tớ, vậy tớ cũng phải mua quà để chúc mừng chứ nhỉ?

- Không cần đâu, cậu đi đã là món quà lớn nhất rồi.

- Cậu làm tớ sợ nha!

- Nhờ có cậu mà tớ mới dũng cảm thổ lộ với anh chủ tiệm, cho nên cậu như ân nhân của tớ ấy.

- Bỏ qua, bỏ qua, chúng ta nói cái khác đi.

Cô gái mắt long lanh đánh nhẹ lên tay anh chàng. Hai người lại tiếp tục sôi nổi với chủ đề ăn uống. Rất nhanh đã đến nơi, cô đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ bình dị, được sơn màu nâu đất, sân trước được trồng những bông hoa cẩm tú cầu nhiều màu.

- Ngôi nhà đẹp quá, rất ấm áp.

- Thật? Lúc đến xem tớ cũng có cảm giác bình yên, nên quyết định mua nó, đi vào thôi.

- Ừ.

- Hai người tới rồi sao? Chào em, Vấn Vấn. Xin lỗi, anh chưa chuẩn bị xong, vẫn còn một vài nguyên liệu chưa mua.

- Để em, em đi mua cho, anh cần những gì?

- Em mới đến, nên nghỉ ngơi, anh đi mua là được rồi.

- Để em đi, Vấn Vấn cậu ngồi ở đây nhé!

- Hai người làm gì thế? Em là ngồi xe đến đó, anh Lãnh Ngạo cứ để em đi.

- Vậy được, em mua giúp anh..

Cô chăm chú nghe, rồi như một cơn gió, biến mất tăm. Hai người ngơ ngác nhìn cánh cửa còn chưa đóng, rất ăn ý nhìn nhau cười. Trong ngôi nhà vang lên tiếng nói dịu dàng, tiếng nước chảy, tiếng cắt nguyên liệu.. tạo nên một bản nhạc êm dịu, không cầu kì nhưng bình dị lạ thường.

Cô gái đã đến nơi mình muốn đến, vui vẻ đẩy chiếc xe trong siêu thị đông người. Đôi mắt sáng rực nhìn thứ đầu tiên trong danh sách của mình, cô đưa tay nhưng lại vội thụt lại, ánh mắt tiếc hận nhìn người cầm nó, xong buồn bã bước đi.

- Khoan đã, cô lấy đi, tôi không cần nó nữa.

Cô đột ngột xoay người, ngạc nhiên nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện. Anh có một khuôn mặt góc cạnh, da màu nâu mạnh mẽ, lông mày rậm cùng đôi mắt đen sâu hút, khiến người đối diện vô hình cảm thấy áp lực, mũi cao cùng đôi môi hồng, kết hợp với chiếc áo sơ mi lam nhạt, ống tay áo được xắn đến khuỷu, quần âu đen cùng đôi giày da bóng loáng không hạt bụi. Cô chớp chớp mắt, ngượng ngùng lên tiếng:

- Như thế thì tốt quá, cám ơn anh, à.. Cái này, cho anh xem như tạ lỗi, tạm biệt.

Cô lại đẩy xe đi, không để người đàn ông lạ kịp trả lời. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về quầy đồ khô, rồi quay đầu đi mất. Bầu trời cuối hạ phủ đầy mây mù, có lẽ trời sắp mưa!

- Thật may quá đi, về kịp rồi.

- Đúng là may thật, tớ còn định đi đón cậu.

- Trời lạnh ăn cái này là nhất rồi.

- Anh nấu sắp xong rồi, chỉ còn chờ đò của em thôi.

- Vâng. Anh chủ ti.. à anh Lãnh Ngạo, em đang rất mong chờ.

- Em gọi anh thế nào cũng được, đừng khách sáo, em ăn đỡ cái này đi.

- Vấn Vấn, cậu muốn xem chương trình thì mở lên xem đi, tớ phụ anh ấy.

- Ok.

Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, cô gái duy nhất được hưởng đãi ngộ đặc biệt, chỉ có một công việc duy nhất là ăn và ăn. Cô giành lấy việc rửa bát, xong lại hạnh phúc ra về bằng xe buýt.

- Để tớ đưa cậu về.

- Không cần, trời cũng tạnh rồi, cậu ở lại tâm sự cùng anh chủ tiệm là được rồi, tớ đã lấy cả buổi sáng của hai người, không thể mặt dày chia rẽ cặp uyên ương nữa, như thế là rất mất đạo đức của chúng chị em hủ nữ nha!

- Vấn Vấn!

- Ai da, mau đi vào đi, em Hy ngốc nhớ giữ mình. Chị đi đây, bảo trọng.

Chỉ cần qua hơn 12 tiếng đồng hồ, hai người có thể gặp nhau trên công ty, cô lại như hai người bằng hữu phải đi xa, có thể sẽ không gặp được nhau nữa, cảnh tượng đau lòng cũng khiến người ta phải bật cười. Những đám mây lại kéo đến, che phủ mặt trời, thời tiết thay đổi thất thường khiến con người ta chật vật đối phó, tựa như thiếu nữ khiến ta đau đầu lại không nỡ buông tay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv