"Cố... Cố thiếu tướng..."
Ánh mắt Lâm Nhuận An đầy sự hoảng loạn, cả người bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, "Anh buông... Buông em ra."
Âm thanh mềm mại của omega chỉ càng làm hồn vía Cố Tranh bay tán loạn, thậm chí trong đầu hắn còn nghĩ đến một số chuyện triền miên tình tứ trên giường.
"Gả cho tôi, được không?"
Câu nói này so với pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm có khi còn chấn động hơn, tựa như tiếng sét từ trên trời giáng xuống. Lâm Nhuận An choáng váng, cậu đã từng nghĩ đến rất nhiều khoảnh khắc được cầu hôn, rằng cậu phải đáp lại như thế nào, không biết nên lấy nụ cười hay nước mắt để thể hiện cảm xúc...
Lúc này đây, người đàn ông này thế mà lại dùng phương thức như vậy để bày tỏ, tuy rằng cậu cũng vừa ý Cố Tranh, nhưng cũng cảm thấy ở tình cảnh như vậy có hơi tiếc nuối.
Quan trọng nhất là chính Lâm Nhuận An cũng chưa có chuẩn bị tâm lý kĩ càng, cậu dùng sức kéo tay Cố Tranh ra, xoa cái tay bị nắm đến ê ẩm của mình. Đôi mắt đen láy ầng ậng long lanh, lông mi dài mảnh mai đọng lại vài giọt nước, cánh môi và mũi đỏ lên bất thường, bộ dáng tràn đầy uất ức, lã chã muốn khóc.
Cậu không biết phải đối mặt như thế nào, đành phải quay đầu thật nhanh, chân bước như chạy trốn.
Trên đường đi hai hàng nước mắt lại không ngừng chảy xuống thấm vào áo khoác của Cố Tranh trên người Lâm Nhuận An. Áo khoác còn mang mùi tin tức tố của hắn làm xoang mũi cậu không tài nào thoát khỏi.
Lâm Nhuận An càng nghĩ càng thấy ấm ức, nước mắt dâng lên càng nhiều đầy tràn quanh hốc mắt làm nhòe đi tầm nhìn.
Cố Tranh chạy vài bước đã đuổi kịp, hắn ôm cậu thật chặt, như muốn khảm người vào lồng ngực.
Hắn mới nhận ra hành vi vừa rồi của mình quá đường đột quá lỗ mãng.
Xông pha nhiều mặt trận như vậy, Cố Tranh tưởng rằng trên thế giới này không gì có thể làm hắn chùn bước.
Nhưng từ sau khi quen biết Lâm Nhuận An, trong lòng Cố Tranh không thể yên một giây một phút nào vì thương nhớ. Hắn sợ cậu đau lòng, sợ nghề nghiệp mình đặc thù phải để cậu một mình vào kỳ động dục, sợ cậu ghét bỏ hắn.
Rõ ràng hiên ngang kiêu ngạo như thế, là một thiếu tướng trẻ tuổi tràn đầy hứa hẹn như thế, lúc này đây khi đối mặt với tình yêu hắn lại hèn mọn đến vậy.
"Anh sai, anh sai rồi, lúc nãy nói bậy bạ không kịp suy nghĩ."
"Em đừng khóc, đừng khóc mà." Miệng hắn van nài không ngừng, tay vươn lên lau sạch nước mắt cho Lâm Nhuận An, "Xin em đừng khóc, anh rất sợ phải thấy em khóc."
"Là do anh quá lỗ mãng, em có thể tha thứ cho anh không?"
Người ta thường nói người đang chịu ấm ức chớ nên đến gần an ủi, vì càng an ủi thì những tủi hờn lại càng nhiều thêm.
Quả thật không sai.
Lâm Nhuận An khóc còn dữ hơn, khóc đến ướt nhẹp áo của Cố Tranh, người qua đường đều nghĩ là người yêu cãi vã với nhau nên cũng không xen vào.
Chờ đến khi Lâm Nhuận An phục hồi lại tinh thần mới phát hiện cả người bị tin tức tố của Cố Tranh vây quanh, vừa tức giận vừa xấu hổ, nâng tay lên đấm người nọ một cái.
"Anh!"
"Được được được, đều tại anh, em đừng trốn tránh anh nữa được không?"
Thấy người đàn ông bản tính vốn kiêu ngạo lại vội vàng hạ mình xin lỗi cậu, Lâm Nhuận An cũng không muốn truy cứu nữa.
Thật ra cũng không phải là cậu không muốn, chỉ là thấy chuyện này quá đột ngột, bây giờ bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, thấy bản thân vừa vui sướng cũng vừa ấm ức.
Nhưng mà Lâm Nhuận An cũng ngại làm rõ với Cố Tranh, cậu hút hít cái mũi, quẹt nước mắt đi, đẩy đối phương ra.
Cố Tranh tự biết mình đuối lý, hắn lâu nay chỉ lăn lê bò lết với đám alpha, đối mặt với một omega đang khóc ít nhiều gì cũng hoảng loạn. Hắn thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Lúc đưa Lâm Nhuận An về nhà, trước khi tạm biệt Cố Tranh lại không nhịn được giữ chặt lấy Lâm Nhuận An.
"Em... Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"
Hắn sợ omega quá nhát gan, làm cậu hoảng sợ rồi thì sẽ không còn được gặp lại nữa.
Tâm tư Lâm Nhuận An còn rối rắm chưa lắng xuống, nhất thời không nói câu nào.
"Lần sau anh không như thế nữa, nếu còn đường đột như vậy thì em hãy đánh anh."
Lâm Nhuận An vốn đang rầu rĩ không vui, bị những lời này chọc cười. Mắt cậu còn đỏ hoe, trên mặt còn lưu lại mấy vệt nước nhưng khi cười vẫn làm người khác vô cùng xao xuyến.
Nụ cười đó rốt cuộc cũng làm Cố Tranh yên lòng.
Đợi Lâm Nhuận An vào nhà an toàn, lúc này hắn mới thấy nhẹ nhõm.
Đường đường là một thiếu tướng như hắn vậy mà hôm nay lại xuống nước xin lỗi. Đã vậy còn năn nỉ ỉ ôi, nếu bị cấp dưới thấy được không biết sẽ nhạo báng hắn thành kiểu gì.
Kể từ hôm đó, giữa hai người luôn mơ mơ hồ hồ, lấp lửng không được tự nhiên.
Cố Tranh lại được lệnh triệu tập đi, không còn thời gian bận tâm chuyện tình cảm nữa, lúc thi hành nhiệm vụ bình tĩnh tự tin, chiến đấu anh dũng bất khuất.
Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ đến hành vi đường đột của mình vào ngày hôm ấy, đó là lí do đẩy hai người về điểm xuất phát ban đầu.
Lâm Nhuận An phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, ngày nào cũng bị giáo viên hướng dẫn bắt đóng đô ở thư viện tra tài liệu, cũng không còn thời gian rảnh để nghĩ ngợi đến mấy chuyện vặt nữa.
"Nói với em bao nhiêu lần rồi! Chỗ này không được viết như vậy, phạm vi quá rộng. Đến lúc lên bảo vệ bị hỏi thì phải làm sao, phương hướng này cũng sai luôn."
Giáo viên hướng dẫn là một phó giáo sư hơn bốn mươi tuổi, từ lúc bắt đầu đã không chấp nhận bất cứ sự cẩu thả nào, tuyệt đối không cho phép một lỗi sai dù là nhỏ xíu xuất hiện. Lâm Nhuận An phải gian nan lắm mới làm xong bản nháp.
"Đoạn này em lấy ở đâu đấy? Rốt cuộc em có nghiêm túc tìm tài liệu không vậy?"
Hỏi cũng đúng chỗ ghê nhỉ?
Trước kia Lâm Nhuận An tìm tài liệu ở thư viện có gặp được một bạn học tốt bụng, hai người tuy chung khoa nhưng không hợp nhau lắm, lúc nói chuyện còn ngại ngùng, nói qua nói lại vậy mà bắt đầu hỏi tên nhau.
Người đó tên là Trần Ngọc Lãng.
Dáng người thẳng tắp sáng sủa, khi cười lên khiến người khác xao xuyến không thôi.
Người cũng như tên, Trần Ngọc Lãng đúng là một thiếu niên có nụ cười rất đẹp, vừa trong sáng vừa tươi tắn, là kiểu người hướng ngoại nhiệt tình.
Hôm đó anh thấy một mình Lâm Nhuận An vùi đầu trong thư viện chăm chỉ, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, tình cờ vẽ nên một mối nhân duyên.
Trần Ngọc Lãng mê mẩn, chủ động tiến đến chào hỏi, phát hiện cậu đang tra tài liệu liền gợi ý cho cậu mấy quyển lúc trước anh từng đọc.
Lâm Nhuận An biết anh có ý tốt, tuy rằng ban đầu có hơi cảnh giác vì đối phương là alpha, nhưng về sau đều hẹn nhau đi thư viện chung, cùng nhau than phiền về giáo viên hướng dẫn.
Khuôn viên trường học vào buổi chiều hiện hữu hai bóng hình, một người có tiếng cười như chuông ngân, một người nhìn đối phương cười không dời mắt, cảm thấy thời gian như ngừng lại.
Lâm Nhuận An cũng coi như vào thời khắc cuối cùng ở đại học làm quen được một người bạn mới cùng chung chí hướng.
Trước nay Trần Ngọc Lãng đều kìm lại tin tức tố của mình để tránh tạo cảm giác áp bách cho Lâm Nhuận An. Anh cũng sẽ tìm giúp cậu những tài liệu hữu dụng và các số liệu thực tế, thậm chí còn xây lại dàn bài cho cậu.
Ban đầu Lâm Nhuận An có ý từ chối, nhưng cái người Trần Ngọc Lãng này quá nhiệt tình khiến cậu không tài nào chối từ được, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận. Thỉnh thoảng cậu mời anh ăn bánh quy tự làm hoặc điểm tâm ngọt cũng là bình thường.
Bị giáo viên hướng dẫn hỏi dồn, Lâm Nhuận An khó thốt nên lời.
Không thể nói là do một sinh viên khác gợi ý được. Lúc trước người hướng dẫn có cho một danh sách các tài liệu cần tham khảo nhưng thật sự đa phần là tài liệu hiếm, rất khó tìm. Lâm Nhuận An muốn tìm tài liệu khác nên đã nói chuyện riêng với người hướng dẫn, được thầy cho phép mới dám thay đổi.
Chỉ là Trần Ngọc Lãng và cậu không cùng chuyên ngành, giáo viên hướng dẫn cũng khác nhau nên bài làm ra khó tránh khỏi có điểm khác biệt.
"Thưa thầy, em sẽ sửa lại lần nữa ạ."
Lâm Nhuận An mất mát trả lời.
Phó giáo sư thấy cậu là một omega, bộ dáng yếu đuối cố gắng thuyết phục làm ông đành phải dịu lại, "Em chịu khó đọc nhiều sách bên ngoài chút, thư viện cũng có hạn, rất nhiều tài liệu nước ngoài không tìm được trong đó."
"Vâng ạ."
Thấy Lâm Nhuận An thái độ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, thầy cũng chịu thua, dặn thêm những mục cần lưu ý rồi mới rời đi.
Lâm Nhuận An bị mắng nên tâm trạng không tốt lắm, còn Trần Ngọc Lãng đã sớm chờ cậu ở văn phòng khoa.
"Tiểu Nhuận An!" Biết tâm trạng cậu không tốt, Trần Ngọc Lãng cười nói, "Hôm nay cho bản thân nghỉ xả hơi chút đi? Mình ra ngoài ăn nướng BBQ được không?"
"Ừa!"
Lâm Nhuận An ôm một đống giấy A4, nuốt cục tức xuống đồng ý lời đề nghị của đối phương.
Lúc hai người ở chung thì hoàn toàn quên đi thân phận omega và alpha, sóng vai đi qua khuôn viên trường làm mọi người đều nghĩ họ là một đôi.
Lâm Nhuận An vẫn còn rầu rĩ, mà Trần Ngọc Lãng thì đang ngoe nguẩy lấy lòng, đúng là không khác gì một đôi tình nhân.
"Thôi mà! Đừng buồn nữa! Lúc trước đáng lẽ mình nên đọc kĩ đề tài của cậu hơn, giờ giúp cậu lần nữa! Được không?"
Sắp đi đến cổng trường, Trần Ngọc Lãng khoác tay lên vai của Lâm Nhuận An, vô tư như đúng rồi.
Lâm Nhuận An bị khoác xong phản ứng lại là né đi, không nói gì.
Trần Ngọc Lãng sững sờ một chút, không để bụng lắm, "Mình giúp cậu lập dàn bài một lần nữa, được không?"
"Không cần đâu." Lâm Nhuận An biết xây dàn bài phiền phức thế nào, lặng lẽ từ chối, "Mắc công lắm."
"Không mắc công mà! Một chút cũng không! Đối với mình chỉ là chuyện nhỏ!"
"Thật à? Vậy luận văn của cậu tính sao?"
"Đương nhiên rồi! Lần này cậu bị thầy la cũng có trách nhiệm của mình trong đó. Còn phần mình thì cậu đừng lo, sắp xong rồi. Để đền bù mình bao cậu ăn nướng BBQ nha!"
"Thôi, hay đi AA đi... Tốn kém quá."
"Đừng mà! Tụi mình là ai chớ?"
....
"Nhuận An!"
Ngay lúc Lâm Nhuận An không biết đáp trả thế nào, một âm thanh trầm thấp xen lẫn tức giận vang lên.
- ----
Dạo này học 2 buổi không à tối về hơi mệt nên mình hổng up đều mỗi ngày được mn thông cảm nhaa ?