"Sao lại đứng đó thế?"
Cố Tranh lên tiếng trước, cắt ngang Lâm Nhuận An đang ngâm nga bài hát ru.
Người bị làm cho giật mình cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn bảo bối đang ngủ say sưa trong khủy tay mình.
Ngày hôm ấy được gặp con lần đầu tiên, cậu đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh của phòng sơ sinh, bảo bảo được y tá bế ở bên trong. Hai tay của nhóc quơ qua quơ lại, giống như biết bên ngoài cửa là người đã vất vả dưỡng dục mình suốt mấy tháng qua, Lâm Nhuận An nhìn con cười mà tưởng tim mình nhũn hết cả ra.
Cũng kể từ đó, Lâm Nhuận An liền đặt toàn bộ tình cảm cho tiểu bảo bối này.
Bây giờ Cố Tranh nói chuyện với cậu, Lâm Nhuận An cũng có hơi phân tâm.
"Nếu em mà ngồi thì nó sẽ khóc đó."
Trong lòng Cố Tranh như đang nghiền ngẫm điều gì, trông hắn có hơi không thoải mái.
"Nhưng em cũng không nên chiều nó như vậy."
Omega bất mãn liếc hắn một cái, chép miệng lẩm bẩm nói, "Nó còn nhỏ như thế này mà anh đã muốn giáo dục nó như trong quân doanh rồi à?"
"Từ lúc anh có ký ức đến nay, ba anh chưa bao giờ chiều anh cái gì hết."
Người nọ nói một cách hùng hồn, chậm rãi đi tới muốn ôm bảo bối nhỏ trong tay omega một lúc.
Lâm Nhuận An như có dự liệu trước, tránh sang một bên, "Thế anh đừng có ôm con nữa."
Cố Tranh bị từ chối thẳng thừng chỉ nhẹ nhàng cười, "Em định để bảo bảo chịu cảnh thiếu vắng đi tình thương của bố à?"
Thật không biết bây giờ Lâm Nhuận An còn muốn so đo cái gì nữa, lúc trước Cố Tranh luôn rất bất đắc dĩ với những người hay gây sự vô cớ như vậy, nhưng đây là omega của hắn, hắn chỉ có thể dỗ dành mà thôi.
"Được rồi, cho anh ôm cái đi, anh ở tổng bộ lúc nào cũng nhớ em và bảo bảo lắm."
Người nọ đưa tay muốn đón lấy nhóc con, Lâm Nhuận An cũng không thể tiếp tục phân cao thấp nữa, rốt cuộc đây vẫn là con trai của hai người họ.
"Cẩn thận."
Giọng nói của omega nhỏ nhẹ dịu dàng, như là hoa rơi từ trên trời xuống nhẹ nhàng đáp lên mặt, sợ làm ồn đến tiểu bảo bối trong ngực.
Đến khi cục bông nhỏ rơi vào tay Cố Tranh, nó bắt đầu bất an mà động đậy, chắc là cảm nhận được tin tức tố từ bố alpha của mình nên lập tức lo lắng ưỡn người, hai tay nhỏ múa may trong không trung, mở bừng mắt ra.
Phát hiện không phải ba omega của mình, nó lập tức gào khóc nức nở.
Lâm Nhuận An không nỡ để con khóc như vậy, muốn đến bế con nhưng Cố Tranh không cho.
"Nhung Nhung, là ba nè."
Cố Tranh còn muốn giao lưu với tiểu bảo bối một chút, ai ngờ Niệm Vanh hoàn toàn không biết ơn, ngũ quan nhỏ xíu đột nhiên nhăn tít lại, tiếp theo đó là một trận khóc mãi không dứt.
Lâm Nhuận An bất mãn đón lấy đứa nhỏ, hận không thể dùng tất cả sự dịu dàng trên đời để nói chuyện với nó.
Cố Tranh bị omega và con trai mình làm ngơ, nhất thời không biết nên dỗ ai trước, trong lòng rối như tơ vò.
Đợi Lâm Nhuận An dỗ con xong, lúc này hắn mới lắp bắp mở miệng gọi, "An An..."
Lâm Nhuận An được gọi tên vẫn còn đang chú ý đến con nhỏ, chỉ lên tiếng cho có lệ, tay tiếp rục đắp chăn bông mềm cho cục cưng. Vừa thấy bảo bối của mình mang bộ dạng thỏa mãn ngủ say, cậu mừng đến phát khóc, hiện tại chỉ cần nhìn thấy con là Lâm Nhuận An sẽ nở nụ cười.
Cố Tranh hậm hực nói, "An An, con ngủ rồi."
Vừa nói xong, tay alpha đã bắt đầu phạm luật.
Trong thời gian Lâm Nhuận An mang thai, Cố Tranh vẫn luôn nhẫn nhịn ham muốn, không dám tùy ý làm càng. Omega của hắn không đòi hỏi nhiều về chuyện phòng the, thậm chí lúc mới vừa kết hôn bọn họ còn vì chuyện này mà cãi nhau hết một trận. Lúc đó thấy cậu nôn nghén quá dữ dội, hắn cũng không phải cầm thú mà nghĩ tới những chuyện vặt vãnh kia.
Chỉ là sau khi ổn định hơn, lúc làm kiểm tra hắn có lén hỏi bác sĩ, người ta nói chỉ cần chú ý một chút, đừng tùy tiện làm bậy thì sẽ không thành vấn đề.
Nhưng trong lòng Cố Tranh vẫn không nỡ đối xử với omega như vậy, nếu hắn cảm thấy nóng trong người thì Lâm Nhuận An sẽ dùng tay giải quyết cho hắn.
Thủ pháp của omega mới đầu còn hơi không lưu loát, nhưng sau này làm nhiều rồi thì càng trở nên thuần thục, mấy lần đưa hắn đến cao trào, dường như còn có thể so sánh với cảm giác ở trong thân thể omega hồi trước. Nhưng Lâm Nhuận An dễ xấu hổ, rất ít khi hắn đề cập đến chuyện này.
Lâm Nhuận An đại khái cũng cảm giác được khát cầu của Cố Tranh, có hơi xấu hổ.
"Cố tiên sinh... Anh đừng..."
Người nọ chôn mặt vào cổ omega, hít một hơi mùi thơm từ cơ thể cậu, chỉ mỗi một động tác thân mật như vậy cũng làm Cố Tranh càng trở nên khó chịu.
Cảm giác khô nóng khiến cơ thể quay cuồng dần dần nghiêm trọng hơn, hắn cảm giác vật dưới thân cũng bắt đầu sống dậy rồi.
Bây giờ cơ thể omega gần như đã phục hồi như cũ, hơn nữa omega sau khi sinh xong túi thai sẽ bị bít lại, trong vòng hai năm sẽ không mang thai được.
Nhưng Lâm Nhuận An trừ lúc rơi vào kỳ động dục, bình thường cậu ít nhiều cũng sẽ mâu thuẫn với chuyện làm tình, đặc biệt là làm với Cố Tranh.
Alpha giống như một tên hòa thượng tu trong chùa ba mươi năm, một khi đã sa lầy thì không cách nào cứu vãn được. Lúc trước còn ổn, nhưng đôi khi sức chịu đựng của alpha quá kinh người, càng về sau càng khiến cậu chịu không nổi, dù có khóc lóc xin tha cũng chẳng đá động gì được hắn, cây gậy rắn đanh kia vẫn tàn nhẫn ra vào thân thể cậu.
Dần dần Lâm Nhuận An dĩ nhiên sẽ hơi trốn tránh.
"Anh đừng nha, bảo bảo còn ở đây mà."
"Nó không nhìn thấy đâu."
Mặc kệ omega có chống cự như thế nào nhưng bàn về sức lực làm sao có thể so với alpha. Bản thân Cố Tranh đã mang một sức mạnh hơn người rồi, Lâm Nhuận An muốn chống đối là chuyện không có khả năng.
"Ưm... Đừng mà."
Lâm Nhuận An bị nhốt trong lồng ngực alpha, muốn rút cánh tay ra nhưng không động đậy được, đành phải dịu giọng xin tha.
"Cố tiên sinh, trước khi kết hôn anh không giống như vậy."
Người nọ nghe nói liền dừng lại động tác, giọng nói khàn khàn: "Trước khi gặp em anh có thể là một đạo sĩ cấm dục..."
Alpha phóng ra tin tức tố chứa đầy rẫy sự chiếm hữu, vây chặt lấy toàn thân omega.
"Sau khi gặp được em, anh chỉ muốn làm người phàm tục."
Người nọ tiếp tục hành vi vừa rồi, thậm chí bắt đầu cắn từng cái lên bờ vai của Lâm Nhuận An, khiến cậu than thở một tiếng theo bản năng.
"Anh chờ đã... Bảo bảo còn ở đây mà."
"Nó thì biết cái gì!"
Chính xác là Cố Tranh đã bị cấm dục rất lâu rồi, omega của hắn ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt hắn với cái mùi tin tức tố quyến rũ như vậy mà không thể tùy tiện chạm vào là một loại cực hình.
Lâm Nhuận An bất lực, chỉ có thể để mặc cho alpha xâm lược.
Từ cổ cho đến hai viên kẹo đào trước ngực đều bị Cố Tranh ức hiếp, phát hiện alpha trẻ tuổi bắt đầu đưa tay dò xuống phía dưới, cậu liền hít một hơi chuẩn bị nghênh đón sự xâm nhập như bão táp sắp tới.
Nơi riêng tư đã lâu không được yêu thương nên lúc alpha đưa ngón tay vói vào trong, Lâm Nhuận An vẫn khép lại hai chân nhưng cuối cùng cũng không làm lại sức lực của Cố Tranh.
"Đau..."
Âm thanh của omega vừa mềm mại vừa ngọt ngào, tiếng than đau càng giống như đang làm nũng nhiều hơn.
"Nhẹ chút..."
Tay alpha ở bên trong cơ thể omega đưa đẩy như đang mô phỏng động tác của tính khí, đánh thức bản năng thừa hoan đã ngủ say từ lâu của cậu, đến khi cảm giác được có chất lỏng trào ra từ sâu bên trong omega thì Cố Tranh mới rút tay ra.
Nếu không phải do bị Cố Tranh khiêu khích thì Lâm Nhuận An cũng không nghĩ đến chuyện lăn giường, nhưng một khi tình dục đã bị khơi mào thì khó có ai nhịn được.
Sau khi ngón tay người nọ rút ra, Lâm Nhuận An cảm thấy trống rỗng khó nói, phía trước của cậu cũng có xu hướng ngẩng đầu lên, omega bắt đầu vặn vẹo cơ thể chờ đợi đối phương đổi sang một thứ lớn hơn cắm vào mình.
Cố Tranh không để cậu đợi lâu, sau khi chuẩn bị ổn thỏa liền một tay đỡ gậy một tay đỡ lấy eo Lâm Nhuận An, cắm toàn bộ vật thể khổng lồ vào trong cơ thể omega.
Có lẽ do đã lâu không làm nên cảm giác thỏa mãn làm hắn tê cả da đầu.
Bên trong omega đã sẵn sàng để thừa hoan, nhưng lúc vừa mới đẩy vào Lâm Nhuận An vẫn thấy có hơi trướng đau. Chỉ một lát sau đó, từ sâu trong thân thể omega tiết ra dịch bôi trơn làm ướt hết cả lối đi, giúp cho gậy của alpha vận động càng thêm thuận lợi.
"A..."
Đến khi Cố Tranh chạm vào một nơi nào đó, Lâm Nhuận An mới cảm thấy sự trướng đau kia dần dần được khoái cảm thay thế, tiếng rên rỉ không chịu nổi sự kìm nén mà thoát ra giữa hai phiến môi.
Cố Tranh bị âm thanh này kích thích, dồn hết sức lực đâm vào điểm yếu ớt kia, ép omega phải mở miệng cầu xin được bỏ qua. Lúc này Lâm Nhuận An đã mất hết lí trí, lúc trước vào những lúc như thế này Cố Tranh sẽ bảo cậu nói những câu từ rất xấu hổ, omega cũng không từ chối được hắn.
Alpha mạnh bạo lao tới khiến đầu Lâm Nhuận An suýt chút nữa đụng vào đầu giường, hai hàng nước mắt sinh lý tuôn ra từ khóe mắt cậu. Lúc không chịu nổi Lâm Nhuận An sẽ cắn lấy môi dưới, mở to đôi mắt tròn xoe, nước mắt đọng ở khóe mi tràn ra làm lông mi ướt đẫm, một đợt khoái cảm lại ập tới khiến cậu phải yếu ớt xin tha, trong đôi mắt ngậm đầy dục vọng và ái tình.
Gương mặt của omega vẫn còn lẫn vài nét trẻ con, giờ phút này lại được ánh đèn trên trần nhà soi rọi càng làm nổi bật làn da trắng nõn, thậm chí còn như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lâm Nhuận An dù có sinh con xong cũng vẫn rất đẹp, chỉ là có vài phần không giống như trước, bây giờ omega trông dịu dàng và e lệ hơn xưa.
Động tác cắn môi dưới vừa thể hiện sự ngại ngùng vừa quyến rũ, làm Cố Tranh nhìn đến mê muội, hai tay hắn bóp eo omega ra sức va chạm.
Lâm Nhuận An không chịu nổi bị đối xử như vậy, chỉ có thể ư a cầu xin. Thấy người nọ không chịu thả chậm động tác, đành phải với hai tay lên chạm vào cánh tay của Cố Tranh. Alpha ngày nào cũng phải luyện tập, tất nhiên sẽ có cơ bắp rất đẹp.
Lâm Nhuận An cảm giác như mình là một bụi lục bình mặc cho sóng dội, cuối cùng cũng đợi được cảm giác có chất lỏng chảy vào trong thân thể mình, phía trước của cậu cũng đạt cao trào, bắn trên bụng của alpha.
Vốn đang muốn than vãn vài câu, omega lại cảm thấy giọng bị khàn quá độ, nói chuyện cũng thấy khó khăn, đành phải nhỏ giọng xin tha.
Alpha chưa được thỏa mãn nào có nghe, Lâm Nhuận An cảm giác cây gậy trong người mình lại thức tỉnh lần nữa, tiếp theo bị hắn bóp eo thay đổi tư thế.
Sau một trận quay cuồng, vật khổng lồ trong cơ thể Lâm Nhuận An lại cắm càng sâu, lúc cậu mở mắt ra đã thấy mình ngồi trên người Cố Tranh.
Động tác này sẽ luôn khiến omega bị cắm rất sâu do trọng lượng cơ thể, Lâm Nhuận An không chịu nổi nhưng Cố Tranh lại rất yêu thích tư thế này.
Omega bị Cố Tranh đè nặng cày cấy ban nãy đã muốn kiệt sức, không thể nào phối hợp với alpha mà tự vận động trên người hắn được.
Sau mấy chục lần lên xuống, rốt cuộc Lâm Nhuận An cũng mệt mỏi ngã xuống trước ngực Cố Tranh, vừa đáng thương vừa yếu ớt tuôn nước mắt nói: "Em thật sự không làm được... Anh thả em ra đi mà."
- --
Edit H chảy mồ hôi ròng ròng:)