*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra Cố Tranh đã đến thủ đô nhiều lần rồi, lần nào cũng vội vàng làm việc, họp xong liền lên máy bay quay về ngay, đây là lần đầu tiên hắn ở lại thủ đô lâu như vậy.
Lâm Nhuận An hài lòng càn quét hết quà lưu niệm trong công viên. Chẳng qua là những viên đá nhỏ nhiều màu được người bán gói trong bao bì xinh xắn mà thôi, mánh khóe buôn bán đó Cố Tranh biết tỏng nhưng không muốn vạch trần.
Hắn thích nhìn Lâm Nhuận An vui vẻ cười đùa như vậy.
Thích khoảnh khắc cậu nghiêng người đón lấy ngọn gió, đôi mắt trong veo kia dường như có thể gột rửa hết vạn vật trên thế gian.
"Cái này cho ba mẹ em, cái này để ở bàn làm việc của ba, chúc ba tiền vô như nước!"
Nhà Lâm Nhuận An quanh năm buôn bán nên Lâm Kiến Thành rất mê tín, năm nào cũng đi chùa lễ phật ở vùng sâu vùng xa, bái phật xong cũng sẽ quyên góp chút đỉnh. Lâm Nhuận An đến công viên địa chất này tất nhiên sẽ không quên sở thích của ba, cố ý mua một viên đá màu vàng kim tượng trưng cho tài lộc tặng ông làm kỷ niệm.
Cố Tranh nghe xong hơi mỉm cười, không nói gì.
Lâm Nhuận An đã sớm lên kế hoạch du lịch và ghi lại những nơi có đồ ăn ngon rồi, Cố Tranh cũng không có ý tưởng gì, để tùy cậu chọn lựa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhuận An quần áo xúng xính ra cửa.
Thủ đô có một con phố cũ có bề dày lịch sử cả trăm năm, lúc xưa là một nơi buôn bán tấp nập, dân cư đông đúc, bây giờ sau khi được cải tạo lại vừa lưu giữ được nét cổ kính ban đầu vừa kết hợp một số kiến trúc hiện đại khiến giới trẻ rất yêu thích.
Lâm Nhuận An thấy ven đường có một cái sạp nhỏ bán đồ như ở trên phim truyền hình bèn phấn khích kéo Cố Tranh đến xem.
Một ông cụ khoảng năm mươi tuổi đang cầm một cái nút cát tường* màu đỏ, trước mặt ông còn bày mấy chục cái khác màu, kiểu dáng cũng không giống nhau. Lâm Nhuận An hỏi: "Cái này là gì thế ạ?"
"Đây là nút cát tường."
Lâm Nhuận An hiếm thấy đồ thủ công nên muốn mua về cho ba mẹ, mấy người bạn hay qua lại cũng mua cho mỗi người một cái, chẳng chần chờ gì thanh toán tiền ngay.
Ông cụ thấy omega đi cùng với một alpha trông có vẻ lạnh lùng, cười nói: "Chi bằng chờ tôi thắt xong nút nhân duyên này đi, tiểu phu nhân mang về sẽ tốt lắm đó."
Lâm Nhuận An nghe xong mặt đỏ lên, "Chúng cháu không phải..."
Ông cụ không nghe, động tác trên tay nhanh hơn một chút, tết xong cái nút nhân duyên đưa cho Lâm Nhuận An.
"Có câu người 50 tuổi là có thể đoán mệnh, tôi thấy hai cháu hợp nhau lắm, cho dù bây giờ không phải thì ngày lành cũng không còn xa nữa đâu."
Lâm Nhuận An nghe ông cụ nói như vậy vừa vui vừa ngượng, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, khi cậu định trả tiền thì ông từ chối, Lâm Nhuận An đành phải gật đầu cảm ơn.
Bầu không khí vốn đang bình thường đột nhiên bị ông cụ làm cho đảo lộn, bây giờ chỉ còn lại sự xấu hổ.
Dọc đường đi Cố Tranh cũng không nói gì nhiều, chỉ cùng cậu xem đồ mua đồ. Vóc dáng hắn cao, bờ ngực rộng lớn, trong con phố buôn bán phồn hoa cũng như hạc trong bầy gà. Lúc đi ngang qua cả omega và beta sẽ không nhịn được mà trộm ngắm hắn một cái. Bên cạnh hắn có Lâm Nhuận An, alpha suốt cả dọc đường mặt mũi lạnh tanh ít nói ít cười, chỉ khi nào nhìn omega mới trở nên ôn nhu hơn hẳn, ai nhìn cũng biết giữa hai người là mối quan hệ gì, có cho mười cái gan cũng không dám lại tiếp cận.
Lâm Nhuận An cầm cái nút nhân duyên một hồi thấy cũng hơi phỏng, bèn cất nó vào trong túi.
"Cố tiên sinh, anh không vui à?"
"Không có."
"Em thấy anh không có hứng thú lắm, giống như là tại em kéo anh tới đây chứ anh không muốn đi phải không?"
Cố Tranh rũ mắt thấy tâm trạng Lâm Nhuận An hơi xuống dốc nên lấy tay nựng mặt cậu, "Chỉ cần em chơi vui, còn anh sao cũng được."
Lâm Nhuận An có hơi phiền muộn, không đánh lại được người nọ nên chỉ đành sờ vào chỗ bị nhéo đến đỏ trên mặt. Tùy tay nhéo một cái cũng làm nóng hết cả mặt cậu, sức lực quả thật khỏi phải bàn.
Vừa định tiến lên nói lý, bỗng dưng có một con bồ câu xẹt qua trước mặt hai người, bay thẳng vào quảng trường. Trong quảng trường có rất nhiều bồ câu không nhát người, chúng nó cứ phần phật bay qua bay lại xin đồ ăn.
Con bồ câu chặn hai người lại, xem ra là đã nhắm cả hai từ rất lâu.
Cố Tranh thường xuyên làm nhiệm vụ ở mấy vùng hoang vu, thấy qua rất nhiều loài động vật lớn nhỏ nên không có hứng thú gì với con bồ câu này.
"Anh đi qua bên kia mua nước, em ở đây chơi, đừng đi lung tung nhé."
"Dạ!"
Lâm Nhuận An ham vui, căn bản không có quay lại nhìn Cố Tranh, hắn thấy cậu mê chơi nên cũng không quấy rầy nữa.
Gần đó có một tên bán hàng ranh mãnh, thấy bộ dáng Lâm Nhuận An trắng nõn thuần khiết, mắt vừa to vừa tròn, cười lên trông rất đẹp. Hắn ta để ý omega hiện tại đang một mình, alpha đi chung vừa rời đi trông rất có khí chất, đây nhất định là một phu nhân nhà giàu. Tên bán hàng tiến lên nịnh nọt nói.
"Tiểu phu nhân thích bồ câu này à?"
Lâm Nhuận An không đề phòng người lạ, liền cười nói, "Thích."
"Tôi có một ít thức ăn bồ câu đây, thấy tướng mạo phu nhân hiền hậu nên tôi tặng cho đấy."
Đối phương lấy ra một túi thức ăn nhỏ, Lâm Nhuận An đang lo không biết lấy đâu ra đồ ăn cho chim. Cậu nhớ tới ông cụ tặng cậu cái nút nhân duyên vừa nãy, cảm thấy người dân thủ đô thực sự rất nhiệt tình, xem ra cậu khá may mắn. Sau đó Lâm Nhuận An vui vẻ nhận lấy túi thức ăn.
Người kia dùng cặp mắt gian xảo nhìn Lâm Nhuận An cười một cách không hề phòng bị, bèn đánh giá cậu một phen. Hắn ta cảm thấy omega này thật quá xinh đẹp.
"Tiểu phu nhân đến từ nơi khác sao?"
"Ừm!"
Lâm Nhuận An không do dự nói về tình huống của mình.
Cậu cho bồ câu ăn xong, đang lúc phủi tay chuẩn bị đi thì bị giữ lại.
Tên bán hàng gỡ bỏ bộ mặt đon đả chào mời vừa rồi xuống, bắt đầu tỏa ra tin tức tố. Lâm Nhuận An biết hắn là beta ngay, dùng dằn muốn thoát khỏi cánh tay đối phương.
"Anh làm gì vậy!"
Người kia đã trở về bộ mặt gian xảo vốn có, "Tiểu phu nhân mới vừa lấy thức ăn bồ câu của tôi nhưng chưa đưa tiền."
Giọng nói của hắn ta quá lớn, người qua đường đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ. Lâm Nhuận An vô cùng tức giận nói, "Anh mới nói là tặng cho tôi mà."
"Ai nói? Tôi buôn bán cực khổ quanh năm, đâu ra chuyện cho tặng dễ dàng như phu nhân nói."
Cuộc tranh chấp thu hút sự chú ý của nhiều người, Lâm Nhuận An ghét nhất là bị vây xem như vậy, đối phương không có ý muốn thả cậu đi. Ngón tay hắn ta sờ sờ cằm, ác ý nói, "Trừ phi vị tiểu phu nhân này ỷ mình có chút nhan sắc nên muốn quyến rũ tôi."
"Anh!" Lâm Nhuận An không muốn đôi co với hắn ta nữa, cậu lấy ví tiền ra, căm giận nói, "Bao nhiêu tiền?"
"300."
Lâm Nhuận An trợn mắt, lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy nên khó lòng thoát khỏi.
"Đồ gì mà mắc vậy." Tuy tức giận nhưng giọng Lâm Nhuận An vẫn nhỏ nhẹ, không đủ cương để đối chất. Mọi người xung quanh châu đầu ghé tai thì thầm làm cậu vô cùng khó chịu.
Tên bán hàng nhìn Lâm Nhuận An, vẫn giữ chặt cổ tay cậu như cũ, làn da nơi tiếp xúc vừa trắng vừa mịn.
"Nếu phu nhân không phối hợp vậy chúng ta đến đồn cảnh sát thôi."
"Anh buông tay ra!"
Lâm Nhuận An nóng nảy, thật ra nếu làm như hắn ta nói thì cũng không có lợi gì cho bản thân hắn. Đến đồn cảnh sát chỉ là muốn đe dọa omega, chứ trong lòng hắn muốn kéo người đến một nơi vắng vẻ để hưởng thụ một chút, không làm chuyện gì lớn, sờ vài cái là được rồi. Lâm Nhuận An chỉ lo giãy giụa, hốc mắt nóng lên, nước mắt bên trong sắp tràn ra ngoài.
Tên bán hàng đang lúc đắc ý thì cảm nhận được một lực đạo rất mạnh nắm lấy vai hắn, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy alpha vừa nãy đứng cạnh omega.
Mặt đối phương trông rất dữ tợn, vì không vui nên lực tay càng lúc càng lớn, tên bán hàng cảm thấy vai mình như bị bóp nát, đành phải buông omega ra.
"Làm gì đấy?"
Cố Tranh chỉ nói có mấy chữ nhưng tên bán hàng sợ muốn mất hồn. Vốn tưởng Cố Tranh chỉ là một công tử nhà giàu, nhưng hình như cũng là người không dễ chọc. Tên beta thấy gió đang thổi theo chiều mình nên cũng không sợ lắm.
"Tiểu phu nhân này lúc nãy lấy thức ăn cho bồ câu của tôi nhưng không trả tiền."
Cố Tranh nhìn xoáy vào tên bán hàng, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang phừng phừng cháy, thế mà biểu cảm trên mặt lại không có gì thay đổi.
Tên beta bị nhìn đến chột dạ, bèn biện hộ, "Tôi chỉ muốn đưa phu nhân đến đồn cảnh sát mà thôi, trả tiền là được."
Cố Tranh không muốn nói vòng vo với hắn ta, tay bỏ thêm chút lực, tên bán hàng nghe tiếng xương mình kêu mới bắt đầu hoảng hốt. Cố Tranh kéo hắn ta xích lại gần, cho hắn ta xem huy chương bên trong áo khoác, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói, "Cậu to gan nhỉ, dám làm càn với thiếu tướng phu nhân."
Tên beta cũng không phải là người mất nhận thức, sắc mặt hắn ta trắng bệt. Cố Tranh móc ra một trăm tệ đưa cho hắn ta, không nói một câu nào, tên bán hàng thức thời cầm lấy tiền rồi bỏ chạy.
Mà dỗ omega đang bị dọa như thế nào mới là chuyện khó giải quyết.
Lâm Nhuận An đang vui cũng bị người xấu làm tụt hứng.
Sự tình vừa rồi dọa cậu mất cả hồn, bình thường học được những gì ở trường với lời ba mẹ dạy đều quên béng đi mất, cho đến khi Cố Tranh xuất hiện.
Nơi đất khách quê người khó tránh chuyện bị ăn hiếp, nhưng khi chỉ còn một mình mới chân chính cảm nhận được sự cô độc.
Ban nãy cậu bị sự hoảng sợ cắn nuốt, đầu óc trống rỗng chẳng biết làm thế nào, nhưng lại một mực trông ngóng Cố Tranh đến.
Cố Tranh đưa cậu đến nơi ít người qua lại, tỉ mỉ an ủi cậu.
Lâm Nhuận An cứ khóc mãi, Cố Tranh chỉ có thể đưa nước cho cậu uống, không biết nên an ủi thế nào mới phải. Hắn không dám tùy tiện ôm cậu, lần trước lỡ cưỡng hôn người ta rồi, lần này không thể lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của nữa.
Lâm Nhuận An hớp một ít nước, nước mắt còn lưng tròng như sắp tiếp tục đổ xuống. Mũi cậu phiếm hồng, cả người toát lên vẻ yếu đuối mỏng manh khiến người khác chỉ muốn vòng tay ôm lấy. Cậu thấy Cố Tranh ngồi im lặng như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, dường như cũng đang lâm vào khó xử, thế nên Lâm Nhuận An trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực đối phương, cảm nhận tin tức tố mùi gỗ nhàn nhạt của hắn dần dần bao lấy mình.
"Lúc trước còn cưỡng hôn em, bây giờ đến ôm em mà cũng không dám nữa."