Hắn không biết mình có nghe lầm hay không.
Tiết kiệm năm trăm năm khổ tu?
Ghê dữ vậy?
Hắn còn tưởng chỉ là loại đan dược giúp tăng tu vi mấy chục năm thôi chứ.
Nếu là loại đan dược đó, thì chẳng cần phải để ý, vì nó chỉ làm ảnh hưởng tới tiềm năng của mình.
Nhưng mà… năm trăm năm thì khác.
Tăng tu vi mấy mươi năm, mà làm ảnh hưởng tiềm lực, lỗ nhiều hơn lời.
Nhưng tăng tu vi mấy trăm năm thì khác hẳn. Hắn có tu luyện được tới mấy trăm năm không còn chưa biết á.
Tô Trường Ngự động lòng.
Cái này mà còn không động tâm, thì còn cái gì có thể?
"Tô Trường Ngự a Tô Trường Ngự, ngươi nhất định không được phát bệnh, nhất định không được phát bệnh nghe chưa."
Cố nén kích động trong lòng, Tô Trường Ngự không ngừng cảnh cáo mình, không được phát bệnh, nhất định không được phát bệnh.
"Trường Ngự, ý ngươi thế nào?"
Hoàng hậu Đại Càn hỏi.
"Đường tu hành, mỗi một bước tiến lên là một dấu chân."
Tô Trường Ngự đáp.
"Nhưng, nếu cô cô đã có ý tốt, vậy thì Trường Ngự không nên từ chối."
Tô Trường Ngự mở miệng. May quá, lần này không có phát bệnh.
Tô Trường Ngự rất vui vẻ.
Thần quả tăng năm trăm năm tu vi, nếu cái này mà giả ngầu phát bệnh, thì mình chết luôn còn hơn.
Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn rất vui.
Họ còn lo Tô Trường Ngự không chịu nhận món quà này.
"Trường Ngự, vật này nếu ngươi muốn dùng, thì phải chuẩn bị cho thật tốt, cô phụ đã chuẩn bị sẵn Tụ Linh Trận cho ngươi, giúp ngươi khai tuệ tẩy tủy, ngươi không được cứ thế mà dùng đâu, biết không?"
Đại Càn hoàng hậu nói.
Bà sợ Tô Trường Ngự cứ thế bỏ thần quả vào mồm, dùng như vậy không thể mang tới hiệu quả tốt nhất.
Cần phải phối hợp với trận pháp tương ứng, và một số linh dược khác, như thế mới phát huy được hết tác dụng của Thiên Tâm thần quả.
"Biết rồi."
Tô Trường Ngự không biết lắm về loại vật này, đối với hắn, đan được về cơ bản chỉ là thứ có hại, Vương Trác Vũ đã nói với hắn như thế.
Nên Tô Trường Ngự không có thiện cảm với đan dược.
Nhất là loại giúp tăng tu vi như này.
Nhưng đương nhiên, nếu là tới năm trăm năm, vậy thì hẳn là không có vấn đề gì lớn lắm.
Hoàng hậu Đại Càn lại hỏi.
"Trường Ngự, ngươi định chừng nào dùng Thiên Tâm thần quả?"
Nàng hỏi như thế.
"Càng sớm càng tốt, ngay bây giờ có được không?"
Tô Trường Ngự đáp. Hắn muốn dùng liền, ăn xong sớm rời đi sớm.
Nếu tăng năm trăm năm tu vi, giúp hắn đột phá được đến Kim Đan cảnh, vậy thì khác hẳn.
Nếu mình thành Kim Đan cảnh, chậc chậc, lúc quay về tông môn, chức chưởng môn còn không phải là của mình sao?
Đương nhiên, Tô Trường Ngự không biết có thể đột phá được tới Kim Đan cảnh hay không.
"Ngay bây giờ?"
Hai người quay qua nhìn nhau.
Họ biết Tô Trường Ngự gấp, chỉ là không ngờ, hắn gấp tới như vậy.
Nhưng nghĩ nghĩ, thiên tử Đại Càn vẫn nói.
"Ngay lúc này, e là không được, nhưng có thể tiến hành bước thứ nhất."
Thiên tử Đại Càn trả lời.
"Bước thứ nhất?"
"Có nhiều bước lắm à?"
Tô Trường Ngự tò mò, không phải chỉ là ăn trái cây thôi sao? Còn phải phân bước?
"Ừm, muốn phát huy được cao nhất dược hiệu của Thiên Tâm thần quả, cần làm tổng cộng bốn bước."
Đại Càn hoàng hậu trả lời.
"Tới bốn bước?"
Tô Trường Ngự càng thêm tò mò. Tới bốn bước, không thấy phiền quá à?
Không bằng ta cứ thế quăng luôn vào mồm, tiết kiệm biết bao nhiêu là thứ.
Năm trăm năm tu vi còn có thể, thêm mấy chục năm đâu có là gì.
Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này.
Đi cho sớm còn có ý nghĩa hơn.
Tô Trường Ngự chỉ muốn mau mau trở về Đại Hạ vương triều, tìm thân phụ của mình, Thái Thượng Huyền Cơ, nói rõ ràng mọi chuyện với ông ta, kết thúc mối quan hệ này.
Để Thái Thượng Huyền Cơ đừng tiếp tục tới tìm mình, đưa y phục đưa đồ cho mình nữa.
"Trường Ngự, ngươi ngàn lần không nên vội."
"Thiên Tâm thần quả, mấy ngàn năm mới kết quả, trái nó kết ra, chẳng những giúp ngươi tăng tu vi năm trăm năm, mà còn có thể tạo ra một loại thiên phú."
"Nói không chừng sẽ kích hoạt thiên phú của ngươi. Cô cô thấy tư chất kiếm đạo của ngươi không tệ, nói không chừng dùng Thiên Tâm thần quả, tư chất kiếm đạo của ngươi sẽ trở nên mạnh hơn."
Đại Càn hoàng hậu giải thích cho Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự tỉnh táo lên ngay.
Tăng tư chất kiếm đạo?
Hắc!
Nè nè, cô cô, thiên phú kiếm đạo của ta đúng là rất mạnh, nhưng dĩ nhiên, nếu có thể giúp nó mạnh thêm một chút nữa, ta cũng chấp nhận nha.
Tô Trường Ngự vốn không thích phiền hà, nhưng nghe thấy mình có thể tăng tư chất kiếm đạo, hắn tỉnh táo ra liền.
"Vậy cô cô, bốn bước đó, đại khái cần mất mấy ngày?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Tùy thuộc thể chất của ngươi."
"Bốn bước, bước đầu tiên là tố thể, ta đã chuẩn bị xong Tố Thể Đan cực phẩm, giúp ngươi phạt mao tẩy tủy, trọng phản tiên thiên."
"Nếu thể chất ngươi tốt, nhiều nhất mất một ngày, ngươi sẽ trở lại tiên thiên."
"Bước thứ hai là tụ linh, cô phụ của ngươi đã chuẩn bị xong Tiên Thiên Tụ Linh đại trận, đến lúc đó thể chất của ngươi đã là thiên tiên, sẽ có thể hấp thu linh khí tinh khiết nhất của trời đất."
"Bước thứ ba là niết bàn, mục đích là, kích hoạt thiên phú của ngươi, nói không chừng có thể giúp thiên phú kiếm đạo của ngươi trở nên mạnh hơn."
"Bước cuối cùng, chính là dùng Thiên Tâm thần quả, một khi dùng Thiên Tâm thần quả, sẽ giúp tiết kiệm năm trăm năm khổ tu, giúp ngươi nhất phi trùng thiên, Trường Ngự, dù có hơi nhiều bước, còn tốn nhiều thời gian, nhưng cô cô làm vậy đều là để tốt cho ngươi, ngươi cố gắng chịu đựng."
Đại Càn hoàng hậu nói, bà sợ Tô Trường Ngự không chịu nổi.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc tất cả tu sĩ của Đại Càn vương triều đều tắt tiếng, Phương Ly sẽ khóc vì đau lòng.
Hoàng hậu Đại Càn, vô cùng hiền lành, nhưng mà đâu có cần hiền lành tới mức, đã tặng Đại Càn thần quả cho người ta, mà còn sợ người ta không chịu.
Thật đúng là, người so với người, thật tức chết người.
"Đã biết. Đa tạ cô cô."
Tô Trường Ngự gật đầu, hỏi tiếp.
"Thế, ngày mai bắt đầu luôn đi, cô cô, cô phụ."
"Không phải là ta không muốn ở lại Đại Càn vương triều, chỉ là chuyện này, ta phải kết thúc càng nhanh càng tốt."
"Vì nếu cứ để nó ám ảnh trong lòng, ta không thể tu luyện được."
Tô Trường Ngự tìm đại lý do, chứ thật ra, nguyên nhân cơ bản chính là, làm chuyện này xong cho lẹ, để còn chạy nhanh về Thanh Vân Đạo Tông ăn nằm thảnh thơi.
Hắn không thích cứ phải chạy tới chạy lui, ở trong tông môn là thoải mái nhất, không lo ăn lo uống, thỉnh thoảng đi xuống núi, mua ít đồ, cùng đám sư đệ muội trong tông môn đi giả ngầu.
Sống như vậy mới là sảng khoái.
Chứ nếu cứ phải chạy lung tung, gặp phải người này, người kia, nếu gặp may, thì mình không sao, lỡ mà không may, mình bị thương ở đâu đó, hay là cụt tay cụt chân, thậm chí mất mạng, quá là không đáng.
"Biết rồi, biết rồi, chuyện này, đúng là việc gấp."
"Trường Ngự, thế này đi, bây giờ cô phụ sẽ đi chuẩn bị liền cho ngươi, giữa trưa mai là bắt đầu luôn."
Thiên tử Đại Càn gật đầu, cháu ngoại mình muốn cắt đứt quan hệ phụ tử với Hạ Đế, đương nhiên ông rất vui, vô cùng ủng hộ.
Nếu không phải lo Tô Trường Ngự đi Đại Hạ vương triều, bị Hạ Đế đầu độc dụ dỗ, thì ông ước gì cho Trường Ngự tới Đại Hạ vương triều liền.
Ngả bài với Hạ Đế.
Hạ Đế mà dám giở trò gì, ông sẽ trở mặt với lão ta luôn, muốn đánh thì đánh, ai sợ ai?
"Làm phiền cô phụ."
Tô Trường Ngự cảm ơn.
Thiên tử đứng dậy, đi ra ngoài điện, sai người đi làm việc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Cứ như vậy.
Đến đêm.
Hoàng cung Đại Càn, đèn đuốc sáng choang, các trận pháp sư không ngừng chạy qua chạy lại, bố trí Tiên Thiên Tụ Linh đại trận.
Cho Tô Trường Ngự.
Thiên tử Đại Càn hạ cả vốn gốc, ban lệnh, điều ba ngàn trận pháp đại sư, từ các châu về hoàng cung.
Trong Thiên Tâm điện.
Ba ngàn trận pháp đại sư điều đang ở nơi này.
Ai nấy nghiêm túc bố trí trận pháp, một ngàn người khắc trận văn, một ngàn người bố trí trận pháp, và một ngàn người phụ trách thực hiện các chi tiết của trận pháp.
"Chư vị nghe lệnh, bệ hạ có lệnh, trong vòng ba giờ, phải bố trí xong trận pháp, sau đó bố trí ba ngàn Dưỡng Khí trận, ba ngàn Tĩnh Tâm trận, ba ngàn tiểu Tụ Linh trận, ba ngàn Khí Huyết trận, không được thiếu một cái nào hết. Làm phiền các vị khổ cực, nếu làm tốt, bệ hạ sẽ có hậu thưởng, nhưng nếu ai làm sai, hoặc làm trễ thời gian, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Một giọng nói vang lên vang dội, là tiếng của người phụ trách đôn đốc.
Hành động hoành tráng này, đương nhiên khiến nhiều hoàng tử công chúa quan tâm.
Họ thấy tò mò. Dùng ba ngàn trận pháp đại sư, tới hoàng cung để bố trí trận pháp, thật là dữ quá.
"Dùng Thiên Tâm thần quả, cần bốn bước, nhưng đâu tới mức phải mời nhiều trận pháp đại sư đến đây như vậy?"
"Thái tử đúng là quá được yêu chiều. Những trận pháp này đại sư này, ai cũng là người đứng đầu, không thua gì tu sĩ Nguyên Thần, thế mà lại điều hết về đây, xem ra vị trí của Thái tử trong lòng phụ hoàng rất là ghê gớm."
"Ài, thế này bảo làm sao mà sống được đây."
Mọi người xì xào, thanh thế ghê gớm như này, đương nhiên là khiến rất nhiều người chú ý, thi nhau bàn tán.
Các hoàng tử công chúa, đều vô cùng hâm mộ.
Cũng trong lúc này.
Đại Càn Đan Tiên điện.
Cung điện to rộng, vô cùng huy hoàng, cực kỳ xa hoa, cao cả mấy trăm thước, bên trong đại điện, có một lò luyện đan màu tím thẫm lơ lửng.
Đây là lò luyện đan của Đại Càn vương triều, một món tiên khí lừng lẫy.
Nhờ lò đan tiên khí này, quốc lực Đại Càn vương triều hưng thịnh, nó có thể sản xuất với số lượng rất lớn đan dược chỉ có ba thành độc tính.
Một bóng người xuất hiện.
Thiên tử Đại Càn đi tới, đẩy cửa điện, đi vào trong.
Ông vung tay lên, nắp lò luyện mở ra, một viên tiên đan tỏa ánh sáng kì dị xuất hiện trong tay ông.
Đây là Tiên Thiên Tố Thể đan, cần dùng tới ba ngàn ba trăm ba mươi ba loại dược liệu cực kỳ trân quý, làm chủ dược, một trăm ngàn loại dược liệu trân quý khác làm phụ dược, luyện suốt một trăm năm mới ra được một viên.
Dùng viên thuốc này, có thể giúp người ta trở lại tiên thiên.
Đối với rất nhiều tu sĩ, trở thành tiên thiên là một chuyện vô cùng ước ao.
Nhìn tiên đan trong tay, thiên tử Đại Càn phất tay, lò luyện đan lại phun ra một luồng linh khí dồi dào.
Một viên đan dược màu vàng xuất hiện trong không trung.
Bao quanh viên đan được màu vàng này có chín viên đan dược khác với đủ màu sắc khác nhau.
Thiên tử Đại Càn mỉm cười.
Tiên thiên tố thể đan, Đại Càn vương triều mỗi trăm năm sẽ luyện chế một viên, trên căn bản đều là dành cho Thái tử hoặc là hoàng thất sử dụng.
Nhưng viên thuốc này thì khác. Viên tiên đan này, phải dùng tới gấp mười lần dược liệu, đập vào đó không biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo.
Đây là tiên đan thật sự, luyện chế một viên tiên đan như này, tốn một ngàn tám trăm tám mươi tám năm, không những có thể cải thiện thể chất, trở thành tiên thiên, mà còn giúp bổ khuyết tất cả thiếu sót, tạo nên thể chất phi phàm.
Tiên đan này, Đại Càn vương triều có tổ huấn, chỉ có hoàng thất Đại Càn được dùng, và còn phải là người có thiên phú nhất của Đại Càn vương triều.
Nên bao nhiêu năm nay, viên thuốc này vẫn luôn được giữ ở trong lò, hấp thu dược liệu của những đan dược khác, đã đạt tới một mức độ không tưởng tượng nổi.
Bây giờ, thiên tử Đại Càn, muốn lấy nó đưa cho Tô Trường Ngự dùng.
Hoàng hậu chợt xuất hiện trong điện.
Bà nhìn viên thuốc kia, ánh mắt kinh ngạc.
"Bệ hạ, ngài thật muốn đem viên thuốc này, cho Trường Ngự dùng sao?"
Đại Càn hoàng hậu kinh ngạc hỏi.
Vì bà biết tầm quan trọng của viên thuốc này.
Ngay cả Thái tử còn chưa có tư cách được hưởng viên thuốc này, vì luyện chế viên thuốc này tốn tới hơn một ngàn tám trăm năm, sau đó lại tiếp tục được uẩn dưỡng trong lò đan này hơn ba ngàn năm, nói cách khác, viên thuốc này đã có tuổi chừng cả năm ngàn năm.
Chờ tới khi Đại Càn vương triều ra đời một con kì lân thật sự, để đưa cho nó dùng.
Vậy mà, thiên tử Đại Càn lại lấy nó ra, định đưa cho Tô Trường Ngự.
"Ừ, vừa rồi trẫm đã cẩn thận quan sát Trường Ngự, trẫm phát hiện, Trường Ngự tiên thiên có khuyết, trẫm nghĩ chắc là vì năm đó lúc Trường Ngự mất tích, có người đã cố ý giở trò lên người nó, nên Trường Ngự mới chỉ có tu vi bình thường, chứ nó là kỳ lân, sao có thể mới chỉ là Luyện Khí cảnh."
"Trẫm suy đi nghĩ lại, thấy Thiên Tâm thần quả, không đủ để bù đắp vào phần thương tổn trong người Trường Ngự."
"Chỉ có một cách duy nhất, là dùng tiên đan này."
"Trường Ngự là cháu ngoại ruột của trẫm, đưa cho nó dùng, cũng không vi phạm tổ huấn, nàng sẽ không định cản trẫm đó chứ?"
Thiên tử Đại Càn hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu.
"Bệ hạ, thần thiếp sao dám ngăn cản, thần thiếp cao hứng còn không kịp, chỉ là đưa viên tiên đan này cho Trường Ngự, Trường Ngự được bù khuyết rồi, thần thiếp lo sẽ lại có người giở trò ám toán nó."
Hoàng hậu Đại Càn nói.
Một khắc sau, thiên tử Đại Càn đáp lại.
"Kẻ nào dám!"
"Diệt kẻ đó!"