Lúc này.
Khi Thái Hoa đạo nhân nhìn thấy Thanh Vân Đạo Tông.
Ông không khỏi trợn tròn mắt.
Cả Thanh Vân Đạo Tông, bị vô số quan binh vây quanh, vô cùng nghiêm ngặt.
Đây là làm gì?
Quan phủ phá dỡ tông môn, buộc dời đi nơi khác?
Móa nó, chết mất.
Suy nghĩ đầu tiên của Thái Hoa đạo nhân chính là bị bắt phá dỡ và dời đi nơi khác.
Những người ông nhìn thấy đứng ở kia đều mặc thiết giáp, khí thế hung hăng, rõ ràng là người của triều đình.
Người của triều đình tới nơi này, nếu không phải là trọng án, thì chính là bắt phá dỡ và dời đi nơi khác.
Thái Hoa đạo nhân biết rõ, đám đệ tử môn hạ của mình, có cho lá gan, cũng không có thực lực gây ra trọng án.
Nên chỉ còn một khả năng là bị bắt phá dỡ và dời đi nơi khác mà thôi.
Thái Hoa đạo nhân không khỏi khó chịu.
Chợt thấy Hứa Lạc Trần và Trần Linh Nhu vội đi ra, dáng vẻ vội vã.
"Chưởng môn!"
Hai người đi tới, bộ dạng luống cuống.
"Ngậm miệng."
Thái Hoa đạo nhân nạt ngay, sau đó hỏi, giọng đầy hy vọng: "Bồi thường bao nhiêu? Được năm trăm không?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
"Hả? Cái gì bồi thường bao nhiêu?"
"Chưởng môn, không phải phá dỡ và dời đi nơi khác, là có đại nhân vật của triều đình tới, nói là sư điệt của chúng ta, đồ tôn của người."
Trần Linh Nhu hiểu ngay ý của Thái Hoa đạo nhân, vội lên tiếng giải thích.
"Hở? Không phải phá dỡ và dời đi nơi khác?"
"Đồ tôn của ta?"
"Lại còn có đại nhân vật? Bao nhiêu người?"
Thái Hoa đạo nhân bối rối.
Đồ tôn?
Mình thu nhận đồ tôn hồi nào?
Chẳng lẽ là đồ đệ do Tô Trường Ngự lừa nhận bên ngoài?
Không thể được, lừa thằng ngốc như Diệp Bình còn được, nhưng lừa gạt phải đại nhân vật, bị phát hiện sẽ bị chặt đứt chân.
"Thái Tử Tấn quốc."
Trần Linh Nhu khẽ nói.
Hít!
Thái Hoa đạo nhân kinh hãi.
Thái Tử Tấn quốc!
Đây là ai cơ chứ!
Tô Trường Ngự dám lừa cả Thái Tử Tấn quốc?
Không sợ cả nhà bị tịch thu tài sản, chém đầu hay sao?
Mô phật.
Thái Hoa đạo nhân vẫn còn đang trong kinh hãi.
Từ trong đám quân cận vệ có một bóng người chạy ra.
"Sư tổ! Sư tổ! Đồ tôn Lý Ngọc, ra mắt sư tổ."
Cách đó không xa, Lý Ngọc cười hớn hở, hào hứng hừng hực đi tới trước mặt Thái Hoa đạo nhân, miệng không ngớt gọi sư tổ sư tổ, gọi tới mức Thái Hoa đạo nhân choáng đầu hoa mắt.
Thái Tử Tấn quốc, gọi mình là sư tổ.
Nói cách khác, chẳng phải bối phận của mình còn cao hơn cả hoàng đế Tấn quốc hay sao?
Nếu truyền ra ngoài, không chừng sẽ gây ra phiền toái lớn.
Thái Hoa đạo nhân thật sự sợ.
"Thái tử điện hạ, đừng gọi như vậy, đừng gọi như vậy, không nhận nổi, không nhận nổi đâu."
Thái Hoa đạo nhân vội kêu lên.
Không phải ông sợ bản thân Lý Ngọc, mà chủ yếu là thân phận của Lý Ngọc kinh khủng quá.
Thái Tử Tấn quốc!
Nói câu không dễ nghe, thành chủ thành Thanh Châu mà ông đã thấy là nhân vật lớn lắm rồi, sá gì tới tận Thái Tử Tấn quốc!
Đương kim thái tử, Hoàng Đế Tấn quốc tương lai, nếu dám nhận làm thân thích bậy bạ, chính là muốn chết.
Nói thật lòng, ông luôn biết Thanh Vân Đạo Tông của mình là nơi như thế nào. chỉ là một tông môn nhỏ bé thấp kém, chả có ai biết tới.
Nếu để quốc quân Tấn quốc biết, có mấy bậc làm cha lại muốn nhìn thấy con trai nhà mình đi theo lăn lộn cả ngày với một đám phế vật hay không!?
Nghĩ tới đây, Thái Hoa đạo nhân đầy bi phẫn nói: "Thái tử điện hạ, cho ta hỏi một chút, là ai thu ngươi làm đồ đệ?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
Nếu để ông biết là ai, ông sẽ đánh gãy chân kẻ đó, sau đó trục xuất khỏi sư môn, chỉ có cách đó mới giải quyết được mọi chuyện.
"Hồi sư tổ, sư phụ ta là Diệp Bình, nhưng mà vẫn chưa bái sư, hôm nay đến Thanh Vân Đạo Tông, chính là để hoàn tất nghi thức bái sư, tiện thể tới tìm sư phụ."
Lý Ngọc vội trả lời, giọng điệu khiêm tốn hữu lễ.
"Diệp Bình?"
Thái Hoa đạo nhân sửng sốt.
Ông thật không ngờ là Diệp Bình, hơn nữa lại còn là Diệp Bình thu Lý Ngọc làm đồ đệ, quả thực làm Thái Hoa đạo nhân không biết nên nói gì.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân đã nghe ra một chút vấn đề.
"Vẫn còn chưa bái sư đúng không?"
Thái Hoa đạo nhân tò mò.
"Dạ đúng. Ba năm trước, ta quen biết với sư phụ. Lúc đó, sư phụ nổi tiếng khắp Thanh Châu, được gọi là Thanh Liên cư sĩ, đồ tôn vẫn muốn bái sư phụ làm thầy, nhưng sư phụ mãi mà không đồng ý. Mãi tới mấy hôm trước, gặp nhau ở Thanh Châu Cổ Thành, sư phụ có nói chỉ cần sư tổ đồng ý, thì ta có thể bái sư phụ làm thầy!"
Giọng Lý Ngọc hết sức kích động.
Nói đến đây, Lý Ngọc khẽ vẫy tay.
Những chiếc rương được đưa tới đặt xuống trước mặt mọi người.
"Sư tổ, đệ tử thật sự muốn bái sư, mong sư tổ đáp ứng, lần này đến đây, đệ tử không biết mang gì làm lễ vật, đành chuẩn bị chút lễ nhỏ, mong sư tổ cảm nhận được thành ý của đồ tôn."
Lý Ngọc hành đại lễ, quỳ xuống đất lạy, vô cùng thành kính.
Y thật sự rất muốn bái nhập làm môn hạ của Diệp Bình, dù chỉ là đệ tử ký danh cũng được.
"Không không không, không không không. Thế này không được, thế này không được đâu. Thái tử điện hạ, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta kỳ thật chỉ là..."
Nghe thấy Lý Ngọc bảo đã biết Diệp Bình từ lâu, Thái Hoa đạo nhân cảm thấy an tâm.
Nhưng ngay khi Thái Hoa đạo nhân định nói ra sự thật, thì những chiếc rương được bật mở ra.
Trong tích tắc, linh khí nồng đậm tràn ngập khắp không gian, khiến không gian xuất hiện một vầng hào quang xanh biếc.
Đây là…
Linh Thạch thượng phẩm!
Thái Hoa đạo nhân bối rối.
Hứa Lạc Trần và Trần Linh Nhu ngơ ngác.
Trong thế giới của bọn họ, tiền bao gồm tiền đồng, bạc vụn, một lượng bạc, một lượng hoàng kim, linh thạch hạ phẩm.
Chưa nói tới hạ phẩm linh thạch, thường ngày trên người có mấy lượng bạc vụn đã là chuyện vô cùng vui rồi.
Nên bao nhiêu là rương Linh Thạch thượng phẩm này, đã làm bọn họ thật sự bối rối.
Một thượng phẩm Linh Thạch, tương đương mười linh thạch trung phẩm, một Linh Thạch trung phẩm, tương đượng mười linh thạch hạ phẩm.
Một linh thạch hạ phẩm, tương đương một trăm lượng hoàng kim, nói cách khác, một Linh Thạch thượng phẩm có giá một vạn lượng hoàng kim.
Một rương này ít nhất phải mấy ngàn miếng Linh Thạch thượng phẩm ấy nhỉ?
Liên tiếp mười cái rương, là mấy vạn miếng Linh Thạch thượng phẩm, nghĩa là… mấy chục ngàn vạn lượng hoàng kim.
Ôi tía nó!
Trong đầu Hứa Lạc Trần và Trần Linh Nhu vang vang một câu.
Có ăn xài cả đời cũng không hết!
Có ăn xài cả đời cũng không hết!
Thái Hoa đạo nhân hít thở không thông.
Có người nói, năm thành lợi nhuận khiến người ta không màng nguy hiểm, mười thành lợi nhuận có thể khiến con người bí quá hoá liều, hai mươi thành lợi nhuận có thể khiến người ta quên đi tử vong.
Mấy chục ngàn vạn lượng hoàng kim, đây là số tiền mà cả đời Thái Hoa đạo nhân cũng không dám mơ tới.
Dù mỗi ngày bán một bức tranh Diệp Bình tự tay vẽ, mỗi bức một vạn lượng hoàng kim, không tính tới tình huống bị giảm giá, thì cũng phải bán tới ba mươi năm.
Nghĩ tới đây, Thái Hoa đạo nhân nghiến răng.
Vụ cược này ông nhận!
Người có bao nhiêu can đảm, đất có bao nhiêu sản vật, nếu thất bại quá lắm thì mình mất hết, nhưng nếu thành công, mình có thể giúp đỡ các đệ tử, an hưởng lúc tuổi già, mình có thể xin về hưu sớm.
Thái Hoa đạo nhân lập tức lên tiếng.
"Thái tử điện hạ, chúng ta đều là cao nhân đắc đạo, ngươi làm thế này là ý gì?"
Thái Hoa đạo nhân hồi thần, nhìn Lý Ngọc chăm chú.
Nhưng Lý Ngọc còn chưa kịp trả lời, Thái Hoa đạo nhân đã nói tiếp.
"Nhưng..."
Nhưng ông vừa mới mở miệng, tiếng Diệp Bình đã chợt vang lên.
"Lý Ngọc! Sao ngươi lại ở đây?"
"Chưởng môn, người đã về rồi!"
"Nhị sư huynh, tiểu sư tỷ."
Âm thanh vang lên, cắt ngang lời Thái Hoa đạo nhân định nói.