"Tôi nói anh cũng không biết!
Hốc mắt Mặc Tử Hàn khẽ buộc chặt, không hiểu sao có chút khó chịu.
"Là đàn ông hay là phụ nữ?" Anh thay đổi phương thức hỏi nhưng lại hoàn toàn không phát hiện khi mình nói ra lời này có một loại đố kị đang lan tràn.
"Là một cô gái." Tử Thất Thất trả lời.
Kỳ quái!
Tại sao điệu bộ anh ta thật giống như bạn trai cô? Tại sao muốn hỏi cái chuyện này? Rốt cuộc tâm lý anh ta nghĩ đến cái gì?
Mặc Tử Hàn nghe được câu trả lời của cô, tâm nháy mắt yên tĩnh.
Đi nhanh đến đầu giường, sau đó cầm lấy di động trên tủ đầu giường xoay người đưa cho cô.
Tử Thất Thất nhận lấy điện thoại di động, lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, ngón tay cái nhanh chóng nhấn một chuỗi con số.
Đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, đợi kết nối....
"Alo, nghe đây, xin hỏi ai đó?" Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm tức giận của Phương Lam.
"Là tớ!" Tử Thất Thất xấu hổ trả lời.
"Thất Thất?" Thanh âm Phương Lam nháy mắt chuyển biến, kinh ngạc nói, "Làm sao cậu không gọi bằng điện thoại của mình? Đây là điện thoại của ai?"
"Điện thoại của tớ mất rồi, mà cái điện thoại này là của người qua đường giáp, cho nên cậu không cần để ý!" Nếu nói đến nguyên nhân, cũng là bởi vì trong lúc Mặc Tử Hàn khiêng cô, bất hạnh từ trong túi tiền rớt.
"Người qua đường giáp? Nha....... Có chút kỳ lạ a?" Phương Lam giả vờ không biết chuyện.
"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa!"
"A, tốt lắm, cậu nói, cậu gọi điện tìm tớ làm gì?"
"Thứ nhất, tớ muốn nói cho cậu biết, tớ đã đến Anh quốc rồi, thứ hai, tớ nói cho cậu biết, tớ đã gặp Mặc Tử Hàn, thứ ba....." Cô đột nhiên dừng lại.
"Thứ ba làm sao? Cậu nói a!"
Chân mày Tử Thất Thất khẽ chau lên, gương mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Thứ ba, Bách Hiên anh ấy hiện tại bị cha anh ấy nhốt ở nhà, khi mà chúng tớ đi có chút chuyện xảy ra, cho nên tớ rất lo lắng anh ấy, nếu cậu có thời gian có thể hay không đến Bách gia xem anh ấy giúp tớ, nếu anh ấy có rãnh rỗi thì gọi điện cho tớ, đương nhiên có chuyện cũng phải gọi cho tớ!"
"Đương nhiên có thể!"
"Cám ơn!"
"Còn khách khí với tớ nữa? Nếu cậu còn nói cám ơn với tớ lần nữa, từ nay về sau cũng đừng tìm tớ!"
"A........." Tử Thất Thất cười khẽ.
Trên thế giới này, ngoại trừ thân nhân, đây là bạn duy nhất của cô, từ nhỏ đến lớn vẫn là bạn tốt nhất........
"Đúng rồi Thất Thất, vừa nãy cậu nói cậu gặp Mặc Tử Hàn? Cậu..... Không có sao chứ?"
"Yên tâm, tớ không sao!"
"Đừng cậy mạnh, bất quá, tớ tin cậu có thể chiếu cố tốt chính mình!"
"Đó là đương nhiên!"
"Vậy cứ như thế, sẽ liên lạc lại!"
"Được!"
Đối thoại ngắn gọn vài cậu, tâm Tử Thất Thất lại đột nhiên tuôn ra dũng khí cao vạn trượng.
Từ bảy năm trước trong lần khởi tử hồi sinh, cô nhìn Phương Lam chạy ào vào Bách gia, gục khóc trong ngực cô, toàn thân sợ hãi run rẩy, cô liền tỉnh ngộ, cũng từ khi đó quyết định, cô sẽ không bao giờ làm người quan tâm mình thương tâm rơi lệ nữa, cô sẽ không bao giờ bởi vì chuyện của mình mà làm người quan tâm cô thương tâm khóc lóc, cho nên.... cô nhất định sẽ chiếu cố tốt bản thân, nhất định....
Nắm thật chặt điện thoại, sau đó xoay người trả lại cho Mặc Tử Hàn, nhưng khi nhìn thấy anh thì không khỏi cả kinh.
Sắc mặt Mặc Tử Hàn như tờ giấy nhìn cô, hai mắt lạnh như băng ẩn dấu sát khí, rất rõ ràng là đang tức giận.
"Cô vừa gọi cho phụ nữ?" Anh hỏi.
"Đúng vậy a, tôi gọi cho cô gái!"
"Nhưng mà cô cũng đang quan tâm đến đàn ông!"
Bách Hiên!
Cái tên này anh rõ ràng nghe được, hơn nữa cũng nghe được câu nói quan tâm của cô, còn có cảm giác lo lắng.
Cô gái này, lại dám quan tâm người đàn ông khác ngay trước mặt anh.
Đáng chết!
Tử Thất Thất khó hiểu nhìn anh, "Tôi quan tâm đàn ông thì thế nào?"
"Tôi không cho phép!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Anh dựa vào cái gì không cho phép!"
"Chỉ bằng cô là phụ nữ của tôi, mà tôi mới là người đàn ông của cô!"
"Tôi vừa rồi đã nói, tôi không phải phụ nữ của anh, xin anh đừng tự ý làm chủ cho là tôi thuộc về anh!"
"Cô đã nói vậy thì hiện tại tôi sẽ làm cho cô thuộc về tôi!" Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên đem cô áp đảo trên giường.
"Anh muốn làm gì?" Tử Thất Thất kinh hoảng giãy dụa, "Anh đừng đụng vào tôi, anh không phải đã nói tối nay anh sẽ không bắt buộc tôi sao?"
"Tôi đổi ý rồi!" Anh nói xong liền gỡ bỏ cái áo tắm cổ quái trên người cô.
Hai tay Tử Thất Thất không cách nào ngăn cản lực đạo của anh, mà anh giống như là một con sư tử hung bạo mạnh mẽ, bất chấp hết thảy chỉ muốn đoạt lấy cô.
"Mặc Tử Hàn"
Tử Thất Thất hét lớn tên anh, rít gào chất vấn, "Anh tại sao tức giận? Tôi quan tâm người đàn ông khác với anh có quan hệ gì? Anh chẳng lẽ thích tôi sao?"
Trong nháy mắt, Mặc Tử Hàn đình chỉ tất cả động tác, khiếp sợ trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt cô.
Thích?
Thích cô?
Đây không phải lần đầu tiên anh nghe được lời chất vấn như vậy, lúc trước Kim Hâm cũng nói với anh như thế, nhưng tâm tình anh khi đó với bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ anh thật sự thích cô gái này? Bằng không, tại sao anh tức giận? Tại sao anh ghen tị như vậy?
Không!
Không đúng!
Anh không thích cô gái này, anh chỉ muốn đoạt lấy cô ta, chỉ là muốn cô ta thần phục anh, chỉ không muốn người khác đụng vào cô ta, cũng không muốn cô ta quan tâm người khác, anh chẳng qua là..... muốn độc chiếm cô ta.
"A....." Anh cười khẽ, sau đó lạnh lùng nói, "Đừng tự mình đa tình, cô cho rằng tôi sẽ thích cô sao? Chỉ bằng cô? A...." Anh lại cười khẽ một tiếng, mang theo ý châm chọc, nói tiếp, "Cô chẳng qua là con rối của tôi mà thôi.... Hiểu chưa?"
Con rối?
Tâm Tử Thất Thất dường như chìm xuống đáy hồ, vừa lạnh vừa đau....
Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô có suy đoán anh có phải hay không thích cô, cho nên mới đuổi tận cùng không buông cô, nhất định phải bắt được cô, cũng bởi vì nghi vấn, cho nên cô mới lựa chọn mượn điện thoại của anh mà không phải dùng điện thoại Mặc Thiên Tân gửi một tin nhắn cho xong,vì chứng thật tâm anh ta đối với mình, cô mới dùng thủ đoạn nhỏ này, cố ý chọc giận anh ta, nhưng.... kết quả cô cũng chỉ là món đồ chơi của anh ta....
Thật khờ..... Thật khờ.......
Cô chờ mong cái gì? Lòng cô rung động cái gì? Cô đang ngây ngốc ảo tưởng cái gì?
Thật khờ....... Thật khờ........ Thật sự là ngu........
Đàn ông đều như thế, cô không phải đã rõ sao? Vậy mà thiếu chút nữa lại nhảy vào, may mắn.... May mắn...... Cũng không có lún quá sâu, chẳng qua hơi suy đoán một chút, bất quá, trái tim vẫn là có chút đau.
"A....." Cô cũng đột nhiên cười châm chọc. "Cô cười cái gì?" Mặc Tử Hàn nhíu mày.
"Không có gì, tôi cười chính mình mà thôi....."
"......"
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, nét mặt bây giờ cùng với lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, giống như bị bịt kín một tầng đau đớn nồng đậm....
※※※
Đài Loan
Biệt thự Bách gia.
Phương Lam đứng ở trước cửa lớn, nhìn căn biệt thự màu trắng hoa lệ bên trong, khóe miệng bỗng nhẹ nhàng phiến lên chút tươi cười.
Sải bước đi vào, được người giúp việc dẫn tới thư phòng lầu hai.
“Rầm, rầm, rầm!” Người giúp việc gõ cửa phòng.
"Vào đi!"
Bên trong truyền đến thanh âm xanh ngắt.
Người giúp việc mở cửa phòng ra, khẽ cúi đầu tránh đường.
Phương Lam sải bước đến trước bàn đọc sách, nhìn Bách Vân Sơn ngồi trên ghế.
"Cô là?" Bách Vân Sơn ngẩng đầu lên, khẽ nhìn mày nhìn cô.
"Tôi tên là Phương Lam, là nhân viên khách sạn Rich!" Phương Lam vô cùng thành thạo giới thiệu bản thân.
"Nhân viên? Cô tới đây có chuyện gì?" Ông lạnh giọng hỏi.
"Tôi tới tìm Bách Hiên!"
Bách Hiên?
Bách Vân Sơn bắt đầu đánh giá cô gái trước mắt này.
Cặp mắt trong suốt, cái mũi khéo léo, lông mi cong thanh tú, đôi môi không quá mỏng, cả người nhìn tràn đầy sức sống, trong lúc đó nhăn mày hay cười đều lộ ra một loại độc hữu thần bí.
"Cô tìm nó có chuyện gì? Nếu là chuyện làm ăn có thể trực tiếp nói với tôi!"
"Tôi tìm anh ấy là có việc riêng!" Phương Lam trả lời ngay.
"Việc riêng? Việc riêng gì?" Bách Vân Sơn truy vấn.
"Chủ tịch Bách đừng hiểu lầm, tôi nói việc riêng không phải là chuyện quan hệ tình cảm, xem ra nói thẳng ra tốt hơn, là Tử Thất Thất nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe Bách Hiên, cho nên xin ngài cho tôi gặp anh ấy một lần được chứ?" Phương Lam không chút giấu diếm nói, khóe môi nhếch lên nụ cười nghề nghiệp, làm cho người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Mà Bách Vân Sơn vừa nghe đến cái tên Tử Thất Thất, chân mày nháy mắt nhăn lại, một bộ tức giận.
"Nếu vậy thì mời cô trở về, Hiên nhi hiện tại không tiện gặp khách!"
"Không tiện?" Phương Lam lặp lại, sau đó trực tiếp nói, "Tôi nghĩ không phải anh ấy không tiện mà là không thể đi ra gặp tôi đi?"
"Cô....." Bách Vân Sơn tức giận.
"Chủ tịch Bách đừng tức giận, ngài yên tâm, tôi tới đây tuyệt không có ác ý, mà bản thân tôi cũng giống ngày kiên quyết, kiên định, mãnh liệt phản đối Thất Thất với Bách Hiên ở cùng một chỗ!"