Vì không muốn có thêm phiền toái nên Bách Hiên không đem Tử Thất Thất ra khỏi khách sạn mà trực tiếp tới phòng ở tầng bốn.
Thế nhưng lại không ngờ khi cửa thang máy mở ra đúng lúc đụng phải Phương Lam đang chờ thang máy.
"Cô sao lại ở đây?" Bách Hiên kinh ngạc.
"Tôi? Hôm nay tôi tăng ca, thuận tiện kiểm tra phòng hộ đồng nghiệp, nhưng còn anh, đây là có chuyện gì? Thất Thất làm sao vậy?" Phương Lam lo lắng nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh.
"Cô ấy không có việc gì, chẳng qua là uống rượu say, tôi đưa cô ấy qua phòng nghỉ ngơi!" Bách Hiên nói xong, hoảng hốt đi qua bên người cô.
Phương Lam nghi ngờ nhíu mày.
Thất Thất uống say? Điều đó không có khả năng! Từ sau đêm hôm đó vào bảy năm trước, cô ấy chưa từng khiến bản thân uống say.
Cái này rất lạ!
Cô khẩn trương đuổi theo Bách Hiên, chắn trước mặt anh cười nói: "Hay để tôi đưa cô ấy về nhà, nha đầu này chỉ thích ngủ ở giường của mình, nhận thức giường rất lợi hại, hơn nữa Thiên Tân không gặp cô ấy cũng sẽ lo lắng."
Cô tìm một lý do, đưa tay muốn đoạt lại người.
"Cô không phải là tăng ca sao? Cô có thời gian đưa cô ấy về sao?" Bách Hiên tránh tay cô, lạnh lùng hỏi.
"À... Tôi..."
"Tôi là bạn trai cô ấy, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cô cứ yên tâm, tí nữa tôi sẽ gọi cho Thiên Tân."
Nói xong lập tức đi vào một căn phòng.
Phương Lam lo lắng đứng tại chỗ, chau mày!
...
Trong phòng.
Bách Hiên nhẹ nhàng đặt Tử Thất Thất đang hôn mê lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ của cô, ngón tay khẽ đụng vào, giống như đang vuốt ve chí bảo vô thượng.
Bảy năm trước, bắt đầu từ cái khoảnh khắc cứu cô, anh cho rằng đây là lễ vật ông trời ban cho anh, người phụ nữ này đã định trước là cô dâu tương lại của Bách Hiên, thế nhưng cô lại là một mĩ hạc đứng ngạo nghễ trên hồ nước, lúc nào cũng nhìn lên bầu trời xanh lam, chưa từng quay đầu nhìn anh.
"Thất Thất..." Anh khẽ nỉ non, ngón tay chậm rãi trượt.
Lướt qua môi cô, lướt qua hàm dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng... dừng lại trên miếng băng OK.
Anh nhớ rõ đây là vết thương hai ngày trước của cô, anh cũng nhớ rõ vẻ mặt hoảng hốt mà cô cực lực muốn che dấu.
Sẽ là cái gì?
Anh nghi hoặc bóc băng dán, hai mắt mở lớn nhìn dấu răng thật sâu.
Lửa giận chất chứa trong lòng nhất xúc tức phát.
"Chết tiệt! Tôi còn chưa từng chạm vào, là ai dám chạm?"
Anh mắng chửi, đưa tay tới trước ngực cô, phẫn nộ kéo vạt áo của cô.
Cảnh xuân... chợt hiện lên tầm mắt anh.
※※※
Một mặc khác.
Phòng VIP 001
Kim Hâm ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm ba máy tính giám thị nhất cử nhất động của Tử Thất Thất ở khách sạn Rich.
Anh chứng kiến rõ ràng cô gặp mặt Bách Hiên, nhìn thấy cô uống rượu, nhìn cô té xỉu, cũng nhìn thấy cô bị Bách Hiên ôm vào phòng.
Cảm giác bất an chợt nảy sinh, đôi lông mày gắt gao nhăn lại.
"Đại ca!"
Anh đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn Mặc Tử Hàn ngồi uống rượu trước quầy rượu.
"Làm sao vậy?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Bách Hiên vừa mới ôm Tử tiểu thư hôn mê, hiện tại đã đem cô ấy vào bên trong phòng, hai người bọn họ là người yêu, tôi sợ nếu như Bách Hiên làm gì với Tử tiểu thư sẽ phát hiện gì đó trên hình xăm!"
Hôn mê?
Mặc Tử Hàn khẽ thiêu mi!
Nếu đã là người yêu, vì sao còn muốn làm điều thừa thãi như vậy?
Trầm mặc suy nghĩ, không nhanh không chậm uống xong rượu, đột nhiên... đôi mắt lãnh liệt buộc chăt, tản ra nồng đậm sát khí, khóe miệng cũng gợi lên tà tứ, bộc lộ sự tức giận.
"Người của tôi, anh ta cũng dám động... Đáng chết!"
Kim Hâm nghe được lời anh nói, lập tức cúi đầu đợi chỉ thị.
"Kim Hâm!" Anh lớn tiếng.
"Có"
"Đi... Chúng ta đi cướp người!"
"Vâng!"