Tử Thất Thất sửng sốt.
Có thể thấy khuôn mặt anh ta sao?
“Có điều là…”
Thanh âm Mặc Tử Hàn lập tức trở nên chầm chậm, nói: “Tôi là một người làm ăn đặc biệt xuất sắc, cho tới bây giờ cũng không có buôn bán lỗ vốn, cho nên chỉ cần cô đưa cho tôi một triệu đồng, đừng nói là khuôn mặt, toàn thân trên dưới của tôi, kể cả địa phương kia… đều có thể cho cô nhìn một lần.”
Tử Thất Thất nháy mắt thẹn quá hóa giận.
“Anh buông tôi ra! Anh là đồ vô liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ, anh như một tên hạ đẳng, hạ cấp, loại sản phẩm bậc ba, lập tức phải đi tiêu hủy.”
“A…” Mặc Tử Hàn không giận, ngược lại cười khẽ.
Tính tình táo bạo của cô thật giống như một con ngựa hoang, dường như chỉ cần khẽ đụng vào sẽ lập tức dùng chân đá người, không cho bất luận kẻ nào cưỡi trên đầu, nhưng cũng chính vì tính cách này… mới càng thêm thú vị.
Thật muốn thuần phục con ngựa hoang này, muốn thử cảm giác được cưỡi lên…
“Buông tôi ra, tên hỗn đản, buông tôi ra, buông tôi ra…” Cô không ngừng la hét, không ngừng giãy dụa.
Vẻ mặt Mặc Tử Hàn lại thích thú tràn đầy.
“Xem ra cô không muốn đưa tiền, cũng đúng, tôi nhớ người Trung Quốc có một câu nói người xưa để lại: con gái vô tài tiện thị đức.”
Hả? (⊙﹏⊙|||)~
Tử Thất Thất nháy mắt trút giận phá cầu.
Thật sự rất muốn quay lại cho anh ta một cú… “Tài” (nhân tài) này so với “tài” (tiền tài), đồng âm nhưng không đồng nghĩa.
Chịu đựng quá đủ rồi, rốt cuộc anh ta là đại tinh tinh ở rừng rậm nguyên thủy nào chạy đến đây? Là cố tình gây trò cười? Hay là vô ý? Cái gì mà tổng giám đốc cao cấp? Cô khinh, ai tin được với trình độ văn hóa như thế này?
Thật là mất mặt!
“A a a a a” Cô chợt phẫn nộ rống to, “Tên biến thái chết tiệt, muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu? Buông tôi ra, đừng có chạm vào tôi, cút ngay, cách xa tôi một chút.”
“Khó mà làm được” Anh ung dung cự tuyệt.
Cơ thể càng dán lại gần lưng cô, gần như chỉ dùng thân thể anh chặn cô lại, sau đó bạc môi dán lại tai cô nhỏ giọng nói: “Đúng lúc tôi nhớ đến cô từng nói qua, cô đối với cơ thể tôi một chút hứng thú cũng không có, chỉ có điều trái lại, tôi đối với cơ thể cô có rất nhiều hứng thú, không bằng… để cho tôi xác nhận một chút.”
Xác nhận?
Tử Thất Thất hoang mang.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn…” Anh muốn nói lại thôi, tay phải đã vươn tới vạt áo của cô.
Chậm rãi dò xét bên trong áo cô, sau đó vuốt ve nước da trơn mềm, kéo chiếc áo sơ mi, để cho toàn bộ phần lưng của cô lộ ra trước mắt anh.
“Đừng” Tử Thất Thất kêu to.
Nháy mắt, cô giống như thủy thủ được ăn rau chân vịt, sức giãy dụa lớn hơn gấp bội.
Mặc Tử Hàn nhíu mi, hai tay dùng sức kiềm chế cô.
Hai mắt nhìn chằm chằm hình xăm sau lưng cô.
Huyết long kia, vẫn y nguyên như bảy năm trước, dấu ấn sinh động trên lưng cô, hoàn hảo không tổn hao gì. Anh còn tưởng cô đã nghĩ được biện pháp xóa bỏ hình xăm này đi, bởi vậy mới có chút lo lắng, nhưng mà hiện tại đã khẳng định được… đồ vật vẫn còn.
“Được rồi, cô có thể đi rồi!” Anh đột nhiên mở miệng, hai tay buông cô ra.
Cái gì?
Tử Thất Thất vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Vì sao bỗng nhiên lại để cô đi? Anh ta không phải muốn làm cái chuyện kia với cô sao? Chỉ có như vậy?
“Kim Hâm, tiễn khách”
Lại là bốn chữ đơn giản này, mà âm thanh vừa phát ra, cửa phòng liền mở, Kim Hâm đi nhanh tới bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất.
“Cô Tử, xin đi theo tôi!” Anh ta vừa nói vừa lôi kéo thân thể cô.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tử Thất Thất quay đầu lại nhìn bóng lưng Mặc Tử Hàn.
Anh ta nói xác nhận là có ý gì?
Anh ta muốn xác nhận cái gì?
Chẳng lẽ…