Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau

Chương 347: Con trai bảo bối của mẹ, con rốt cuộc đã về rồi!



Mặc Tử Hàn vừa mở lời, tiếng lại dần mất hẳn, bắt đầu do dự có nên nói thân phận mình ra không? Phải nói ra thân phận mình như thế nào? Mà bà ấy...... Sẽ tin hắn sao?

"A......"

Mộng Thiến Tâm chợt lên tiếng, đôi mắt sâu xa dời đi, bà nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, vừa đúng lúc, bà như thường ngày nỉ non nói, "Đến giờ cho bảo bảo bú sữa rồi, bảo bảo không ăn sẽ đói đấy!"

Bà nói xong liền đứng dậy, sau đó đi tới đầu giường cầm con gấu teddy lên, cẩn thận ôm vào ngực, lại cầm bình sửa trên tủ đầu giường đặt vào miệng gấu teddy, mỉm cười nhìn nó, giống như đang nhìn bảo bảo của mình.

Mặc Tử Hàn nhìn bà lúc này, không nhịn được cau mày.

Vừa rồi lúc bà ấy lên tiếng còn như người bình thường, nhưng đột nhiên lại thay đổi thành như thế, chẳng lẽ bà ấy thật sự bị điên sao? Bà ấy đúng như Tử Thất Thất nói, hơn 30 năm trước bị mất hắn, sau đó lại thấy tử trạng của chồng mình, cho nên tinh thần liền suy sụp thành bệnh tâm thần?

Trái tim chợt run rẩy, mơ hồ co rút lại!

Hắn đặt tay lên trái tim, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây chính là đau lòng ư?

Đây chính là cảm giác đau lòng mà Tử Thất Thất nói sao?

Rõ ràng cho tới bây giờ chưa từng gặp người phụ nữ ấy, rõ ràng không có tiếp xúc gì với bà ấy, nhưng nhìn bà ấy bây giờ, nhìn bộ dạng si ngốc của bà ấy, tim của hắn cũng không tự giác mà đau đớn, không tự chủ được mà thấy khó chịu.

"A --" Mộng Thiến Tâm chợt kêu lên một tiếng sợ hãi, đôi tay bỗng buông lỏng, gấu teddy cùng bình sữa trong tay đều rơi xuống đất, mà Mộng Thiến Tâm lại mở to mắt hoảng sợ, khủng hoảng nói, "Đây không phải con của tôi...... Không phải con của tôi! Con của tôi ở đâu? Nó đang ở đâu? Ở đâu?"

Bà vừa nói vừa hốt hoảng tìm kiếm những chỗ bí mật trong phòng.

Bà cúi xuống gầm giường, mở tủ đầu giường, kéo ga trải giường, vừa tìm kiếm lặp đi lặp lại, vừa kinh hoảng nói, "Ở đâu? Ở đâu? Con tôi ở đâu? Con ơi...... Con ơi...... Con mau ra đây đi, đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa......Mẹ sợ lắm...... Mau ra đây đi...... Mau ra đây đi...... Con của mẹ...... Con của mẹ mau ra ngoài đi...... A a a a a --"

Mộng Thiến Tâm chợt hét lên, hai tay nắm lấy mái tóc xoăn hỗn độn của mình, mắt lại hoảng sợ mở to, giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ, cả người không ngừng run rẩy, sợ hãi nhảy lên trên giường co mình lại, lùi lại vào góc giường, ôm chặt lấy bản thân.

"Đừng...... Đừng...... Đừng chết...... Kiêu Hùng...... Anh sẽ không chết...... Anh sẽ không chết......"

"Con ơi...... Con ơi...... Con ở đâu...... Con của mẹ...... Con rốt cuộc ở đâu?"

Mặc Tử Hàn đứng nhìn bộ dạng bây giờ của Mộng Thiến Tâm, trái tim lại càng đau đớn hơn, chân mày cũng càng nhíu lại chặt hơn, đột nhiên, chân hắn tiến lên, cứ như vậy từng bước từng bước...... Đi tới bên giường, hắn quỳ một chân lên giường, sau đó từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay bà.

Thân thể của Mộng Thiến Tâm giật mình mà chấn động.

Mặc Tử Hàn nhìn mặt bà, nhìn những nếp nhăn cùng vẻ hoảng sợ trên mặt bà, sau đó hơi nhếch miệng, nắm chặt lấy cánh tay bà, mở miệng nói, "Là con đây...... Con chính là đứa con mẹ tìm đây...... Con chính là con mẹ đây...... Mẹ nhìn con đi này, con chính là con mẹ đó!"

Nghe hắn nói, Mộng Thiến Tâm hoàn toàn lâm vào khủng hoảng, bà co chặt mình hơn, hất mạnh tay hắn ra, nhưng tay hắn lại như cái kìm giữ chặt tay bà không chịu buông.

"Đừng...... Đừng giết tôi...... Đừng giết tôi...... Anh là ai...... Anh đã cướp đi con của tôi sao? Là anh giết Kiêu Hùng sao? Anh muốn gì? Anh muốn giết tôi ư?" Mộng Thiến Tâm hoảng sợ nói, đôi mắt sợ sệt nhìn hắn.

Mặc Tử Hàn nắm chặt tay bà, sau đó chân còn lại cũng quỳ lên giường, hắn nhìn bà thật gần, đau lòng, rồi lại mỉm cười nói, "Có lẽ mẹ không nhận ra con, dù sao đã qua hơn 30 năm, mà con cũng không biết phải nói thế nào để mẹ tin con, không bằng như vậy đi, con tự giới thiệu trước, con tên là Mặc Tử Hàn, năm nay ba mươi lăm tuổi, mặc dù không thể nói là một người tốt, nhưng cũng coi là một người đàn ông tốt. Ngoài cửa là vợ tương lai của con, cô ấy tên Tử Thất Thất, là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, mặc dù chúng con chưa kết hôn, nhưng đã có ba đứa con vô cùng đáng yêu, một đứa tên Mặc Thiên Tân, là một bé trai, năm nay mười hai tuổi, một đứa là Mặc Thiên Ân, cũng là bé trai, năm nay năm tuổi, một đứa nữa là Mặc Thiên Ái, là một bé gái, cũng năm tuổi...... Ha ha ha......" Hắn cười có chút xấu hổ, thái độ cũng trở nên lúng túng, "Xấu hổ quá, dường như nói xa quá rồi, chỉ là...... Con thật sự chính là con trai mẹ, về sau mẹ không cần phải đi tìm con trai mẹ nữa, bởi vì......" Hắn nắm chặt cánh tay bà, sau đó từ từ trượt xuống cầm lấy bàn tay bà đặt vào ngực mình, nói, "Con chính là con của mẹ!!"

Bỗng nhiên trong lúc đó, hết sức thần kỳ, Mộng Thiến Tâm nhìn vào đôi mắt hắn, thân thể dần dần không run rẩy nữa, vẻ mặt sợ hãi từ từ biến mất.

Bà kinh ngạc nhìn hắn.

"Con...... Con trai?" Bà nghi ngờ nỉ non, tay từ từ hướng lên, nhẹ nhàng, thấp thỏm, vuốt ve gò má của hắn.

Mặc Tử Hàn ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho bà nhìn chằm chằm, mặc cho tay bà vuốt ve.

Mộng Thiến Tâm từ từ dường như có hơi bớt cảnh giác với hắn, tay dần chuyển tới tai hắn, vuốt tóc mai lên, nhìn phía sau tai hắn.

Ba nốt ruồi đen dàn hàng sau tai hắn cực kỳ che khuất, không nhìn kỹ căn bản là không thấy được.

Bỗng nhiên!

Mộng Thiến Tâm mở to hai mắt, giống như nghĩ lại thời điểm 30 năm trước lúc hắn ra đời, ở sau tai đứa bé cũng có 3 nốt ruồi đen, nhưng nốt ruồi khi đó còn nhỏ hơn bây giờ, vẫn còn nhạt, nếu toàn thân đứa bé trơn bóng không gì che dấu được, căn bản cũng không có thể nhanh chóng mà phát hiện ra ba nốt ruồi đó.

"Con của mẹ......" Bà lại thì thào.

Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn bà, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thần sắc trong đôi mắt bà cũng đã có biến hóa rất lớn.

"Con của mẹ...... Con của mẹ...... Con là con của mẹ......" Bà nói xong liền rớt nước mắt, cánh tay mở ra ôm chặt lấy hắn, vui vẻ nói, "Con của mẹ...... Con trai của mẹ......Con là con của mẹ, là con trai của mẹ, mẹ nhận ra con, mẹ nhận ra con rồi...... Con cuối cùng cũng về bên mẹ rồi, con rốt cuộc cũng quay về rồi, thật tốt quá, thật tốt quá...... Thật tốt quá......"

Mặc Tử Hàn sững sờ bị bà ôm lấy, kinh ngạc mở to đôi mắt.

Mặc dù không rõ tại sao bà ấy lại thành như vậy, chỉ là bị bà ấy ôm lại, cũng có một dòng chảy ấm áp chảy vào hắn. Mà tâm tình cũng trở nên vui vẻ nhẹ nhõm. Chẳng lẽ đây chính là vui vẻ mà Tử Thất Thất nói? Bởi vì gặp được người phụ nữ này mà trở nên vui vẻ?

Đôi tay cũng không nhịn được từ từ ôm chặt lấy bà, sau đó hơi cười cười, nói, "Mẹ......"

Thì ra cảm giác có mẹ là vậy a, thì ra cảm giác gọi hai chữ này lại là vậy a...... Mẹ...... Mẹ của hắn......

Nhưng cảm giác ấm áp vậy cũng không kéo dài lâu, chỉ hơn 10" sau sau, cảm xúc của Mộng Thiến Tâm lại xảy ra biến hóa.

Bà đột ngột buông hắn ra, đôi mắt ngập nước tràn đầy ưu thương, mà bà lại si si ngốc ngốc, từ từ xuống giường, bắt đầu dọn dẹp căn phòng vừa bị bà làm lộn xộn, nhặt gấu teddy và bình sữa lên đặt trên tủ đầu giường, trải lại ga, gấp chăn cẩn thận đặt ở đầu giường, sau đó ngồi trên giường không nhúc nhích nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Mặc Tử Hàn nhìn biểu hiệu của bà liền nhíu chặt mày.

Hắn nghi ngờ lên tiếng, khẽ gọi bà, "Mẹ...... Mẹ...... Mẹ có nghe con nói không? Mẹ...... Mẹ......"

"......" Mộng Thiến Tâm không có phản ứng gì ngồi yên nhìn ngoài cửa sổ.

Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng tĩnh lặng của bà, trái tim lại đau đớn.

Vừa rồi còn nhận ra hắn, nhưng ngay lập tức lại trở lại ban đầu. Cũng đúng, dù sao bà ở trạng thái này rất nhiều năm rồi, muốn bà lập tức hồi phục căn bản là không có khả năng, bà có thể nhận ra được đứa con trai này, cũng đã là kỳ tích.

Nhẹ nhàng thở dài, từ từ tới trước mặt bà, mặc dù bà ấy không nhìn hắn, nhưng lại vô cùng kỳ diệu, chỉ cần nhìn bà ấy, hắn liền cảm thấy một cảm giác vui vẻ.

"Mẹ...... Con phải đi rồi, hôm nào đó con sẽ trở lại thăm mẹ, hơn nữa còn tìm bác sĩ tốt nhất cho mẹ, con nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho mẹ!" Hắn nói xong khẽ nở nụ cười, sau đó có chút không nỡ ra cửa phòng bệnh.

......

Ngoài cửa phòng

Tử Thất Thất đưa lưng về cánh cửa, trong lòng rất hiếu kỳ, tò mò hai người bọn họ bây giờ thế nào, Mộng Thiến Tâm có nhận ra Mặc Tử Hàn là con bà ấy không? Càng hiếu kỳ bọn họ đang làm gì. Rất muốn quay lại xem tình huống lúc này, nhưng cô lại sợ sau khi xoay người lại, Mặc Tử Hàn sẽ lại lúng túng xấu hổ, cho nên vẫn để hai người bọn họ ở cùng với nhau như thế tốt hơn.

"Cộc, cộc, cộc!"

Bên trong vang lên tiếng gõ cửa.

Tử Thất Thất ngạc nhiên xoay người lại, nhìn Mặc Tử Hàn nét mặt nhu hòa đứng ở cửa phòng.

Mặc Tử Hàn thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm, lập tức đưa mắt với cô, gõ cửa kính thủy tinh.

Tử Thất Thất sửng sốt hoàn hồn.

Mặc Tử Hàn lập tức nhìn xuống khóa cửa, sau đó chậm rãi mở miệng làm khẩu hình với cô, "Mở...... Cửa!"

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn mỉm cười tà ác, sau đó cầm công cụ mở khóa, khoa tay múa chân trước mắt hắn, đắc ý cũng dùng khẩu hình, "Không...... Muốn!"

"Tử Thất Thất, em đừng có quá đáng quá, mau mở cửa đi!" Mặc Tử Hàn sốt ruột, tức giận lên tiếng.

Tử Thất Thất nhìn hắn dùng khẩu hình, không hiểu nhún vai, cũng dùng khẩu hình, "Anh...... Nói...... Cái...... Gì?"

"Em......" Mặc Tử Hàn tức giận, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Tử Thất Thất đắc ý lắc đầu, vui vẻ cười chọc giận hắn.

"Được!" Mặc Tử Hàn nhịn lửa giận, lấy điện thoại ra gọi cho cô, đặt ở bên tai.

"Rinh rinh rinh...... Rinh rinh rinh......"

Di động trong túi Tử Thất Thất vang lên, cô nghi hoặc lấy ra nhìn số hiện lên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, hả hê ấn nghe.

"Mở cửa cho anh!" Mặc Tử Hàn hét lên ra lệnh.

Tử Thất Thất đau cả tai, oán trách nói, "Anh nói chuyện không dịu dàng chút được sao?"

"Mau mở cửa cho anh!" Mặc Tử Hàn lại ra lệnh,giọng ngược lại hoàn hoãn hơn một chút.

"Bảo em mở cửa cũng được, nhưng anh phải đáp ứng em ba chuyện!"

"Em lại muốn giở trò gì với anh đây hả?"

"Chẳng lẽ anh chưa xem "Ỷ thiên đồ long ký" sao? Lúc Triệu Mẫn đáp ứng đưa thuốc giải cho Trương Vô Kỵ thì anh ta phải đáp ứng 3 chuyện cho cô ấy, thế nên anh cũng phải đáp ứng em 3 chuyện mới được!"

"Bây giờ là thế kỷ 21, không phải cổ đại, tư tưởng em đừng có cũ kỹ như vậy được không? Đừng có chơi trò nhàm chán này nữa, mau mở cửa đi!"

"Anh không đáp ứng em, em sẽ không mở cửa!" Tử Thất Thất bắt đầu chơi xỏ lá.

"Em tưởng em không mở thì anh không ra được sao" Giọng Mặc Tử Hàn mang theo mùi vị uy hiếp.

"Anh cũng biết mở khóa?" Tử Thất Thất hỏi.

"Cái trò chỉ có tiểu nhân vật mới học đó, em cho là anh sẽ học sao?"

"Anh nói cái gì? Tiểu nhân vật?"

"Ha....." Mặc Tử Hàn cười khẽ, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn cô nói, "Đại nhân vật giống như anh, đương nhiên là phải dùng phương pháp đơn giản hơn rồi!"

Tử Thất Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.

Chỉ thấy Mặc Tử Hàn rút sau hông ra một khẩu súng lục màu đen hướng về khóa cửa nói, "Mặc dù một viên đạn rất đắt tiền, nhưng so với ba chuyện kia của em thì còn tiện nghi nhiều!"

"Này,đừng nổ súng,anh muốn cảnh sát tới bắt anh hả?" Tử Thất Thất bỗng nhiên hoảng hốt.

"Nếu cảnh sát mà đến bắt anh thì cứ để bọn họ tới đi!"

"Này! Em biết rồi,em biết rồi,em mở cửa, lập tức mở cửa,như vậy được chưa?" Tử Thất Thất nói xong liền cầm gì đó đút vào ổ khóa.

"Đợi đã nào!" Mặc Tử Hàn chợt gọi cô lại, một tay nắm lấy tay nắm cửa, không để cho cô mở khóa, sau đó giảo hoạt nhìn cô.

"Anh muốn làm gì?" Tử Thất Thất hỏi.

"Rất đơn giản, nêu em muốn anh ra ngoài, vậy em nên đáp ứng anh ba chuyện thì anh sẽ ra ngoài!"

"Anh nói cái gì? Để em đáp ứng anh ba chuyện?"

"Ai...... Cái bộ "Ỷ thiên đồ long ký này" sáng tác rất hay,có cơ hội nhất định phải đọc một lần mới được!"

"Anh...... Anh...... Được!" Tử Thất Thất tức giận hét to, bực bội nói, "Vậy anh cả đời cứ ở đây đi, vĩnh viễn đừng có ra!"

"Được thôi, dù sao anh cũng không để ý!" Mặc Tử Hàn một bộ thong dong.

Tử Thất Thất tức giận trừng mắt hắn, mà lúc này......

Hỏa Diễm bỗng nhiên vội vàng tới cạnh cô, có chút hốt hoảng nói, "Phu nhân, Lãnh Mạc Nhiên đến đây, chúng ta phải lập tức rời đi mới được!"

Lãnh Mạc Nhiên?

Hắn hôm qua không phải đã tới rồi sao? Thế nào hôm nay lại tới?

Không được!

Hiện tại không phải thời cơ để anh em bọn họ nhận nhau, nếu như biến khéo thành vụng liền hư.

"Mặc Tử Hàn, anh đừng có náo loạn nữa, mau buông tay ra rồi ra ngoài!" Cô luống cuống nói, nhìn cái khuôn mặt vẫn ung dung tươi cười kia.

"Em đáp ứng anh ba chuyện, anh lập tức ra!"

"Anh......"

"Chỉ là ba chuyện thôi mà,cũng không phải muốn mạng của em, có cần khó khăn vậy không?"

"Được rồi được rồi được rồi, em đáp ứng anh, như vậy có thể đi rồi chứ? Anh mau buông tay ra!" Tử Thất Thất thỏa hiệp đáp ứng, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

"Đây chính là em nói, ngàn vạn lần đừng có đổi ý!"

"Em biết rồi!"

Mặc Tử Hàn cười cúp điện thoại, sau đó buông tay nắm cửa ra.

Tử Thất Thất nhanh chóng mở cửa phòng ra, Mặc Tử Hàn chậm rì rì ra ngoài, tử Tử Thất Thất hung tợn trừng mắt hắn, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm gì đó, sau đó liền khóa cửa lại, lôi kéo Mặc Tử Hàn đang đi thong thả tới cầu thang khác.

Vừa đúng lúc......

Khi bọn họ vào khúc quanh, Lãnh Mạc Nhiên từ một cầu thang khác đi tới, hai người đi đan xen vào nhau

......

Lãnh Mạc Nhiên đi tới lầu hai, hướng về phòng Mộng Thiến Tâm. Hắn cau mày nghĩ ngợi trong phòng. Ngày hôm qua Tử Thất Thất thần thần bí bí tới nơi này, nhất định là có âm mưu gì đó, cho nên hắn nên chuyển mẹ tới bệnh viện khác mới đúng, không được, mang về nhà thì tốt hơn, nhưng hắn còn chuyện ở sở phải giải quyết, không thể 24h ở cùng bà ấy.

"Ai......" Hắn thở dài.

Rốt cuộc phải đưa mẹ đi đâu mới an toàn đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv