"Mời vào!"
Nghe được tiếng trả lời, Tử Thất Thất ngay lập tức đem cửa phòng mở ra, thấy Mặc Thiên Tân đang đút Tuyết Lê ăn bánh pút-đing, thỉnh thoảng tự mình ăn một miếng.
"Mẹ!" Vừa nhìn thấy Tử Thất Thất xuất hiện ở cửa, cậu nhóc ngay lập tức đem bánh pút-đing để xuống, vọt tới trước mặt cô, ôm chặt lấy cô.
Tử Thất Thất mỉm cười ôm đầu cậu, hai mắt là nhìn Tuyết Lê đang ngồi ở bên giường hai mắt như cũ ngơ ngác vô hồn.
"Thiên Tân, gần đây Tuyết Lê có chuyển biến gì không? Bác sĩ nói thế nào?" Tử Thất Thất dắt tay cậu đi tới bên giường, nhìn hai mắt Tuyết Lê đờ đẫn.
Mặt Mặc Thiên Tân vốn vui vẻ đột nhiên chuyển thành u sầu, than thở nói, "Bác sĩ nói Tuyết Lê là bị kích thích rất lớn mới sống khép kín như vậy, cũng không có thuốc gì đặc biệt có thể trị, hơn nữa thân thể cùng đầu đều rất bình thường, không thể làm giải phẫu, chỉ có thể nhìn bạn ấy tự thân khôi phục, nhưng là......" Hắn mất mác nhìn bộ dạng Tuyết Lê, khổ sở mà nói, "Tự thân khôi phục phải mất bao lâu? Cũng đã phong tỏa chính mình, còn có thể lần nữa mở ra nội tâm sao? Trừ đêm hôm đó bạn ấy nói với con mấy chữ ra, vẫn không nói chuyện them một lần nào nữa, mẹ, mẹ chỉ con phải làm thế nào? Như thế nào mới có thể để cho bạn ấy khôi phục khỏe mạnh đây?"
Tử Thất Thất dùng tay của mình dịu dàng vuốt vuốt đỉnh đầu cậu, sau đó cười nhạt nhìn Tuyết Lê nói, "Cô bé nhất định sẽ khá hơn, có con tỉ mỉ chăm sóc cô, một ngày nào đó cô có thể cảm nhận được tình yêu của con đối với cô, sau đó vì con mà từ từ tốt hơn!"
"Vì con?" Nghe thế hai chữ, Mặc Thiên Tân hơi có chút xấu hổ nói, "Mẹ, lời này của mẹ nói có chút mập mờ!"
Mập mờ?
Tử Thất Thất đột nhiên một chút tà ác nhìn cậu bé khuôn mặt ửng hồng nói, "Nhưng mẹ cảm thấy lời của con so với mẹ còn mập mờ hơn nha? Chẳng lẽ “tiểu quỷ” tuổi còn nhỏ đã rung động trái tim rồi sao?" Cô nói chuyện đồng thời, còn cố ý dùng ngón trỏ chọc chọc ngực của cậu.
"Mẹ! Mẹ cũng đã là một người lớn, mẹ cho là đùa kiểu này có ý tứ sao? Hơn nữa cha đã nhận bạn ấy làm con gái nuôi rồi, bạn ấy bây giờ là em gái con mà, xin mẹ không nên nói đến một chuyện cấm kỵ như thế, OK?" Bộ dạng Mặc Thiên Tân như một ông chủ nhỏ, chau mày thật chặt, vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
"A? Cấm kỵ? Nhưng mẹ cảm thấy được đây gọi thân càng thêm thân!" Tử Thất Thất bắt được cơ hội có thể trêu cợt cậu, hoàn toàn cũng không xuống tay lưu tình.
"Mẹ....."
"Mẹ? Mẹ thế nào?" Tử Thất Thất cố ý nhanh chóng cắt đứt lời cậu đắc ý nói, "Con dám nói con không có nghĩ như vậy?"
"Con......"
"Xem đi? Do dự đã nói lên có nghĩ qua!"
"Con không có, là mẹ cắt đứt lời con!"
" Mẹ có cắt đứt con sao? Rõ ràng chính là con đang do dự, con ở đây chột dạ!"
"Mẹ, mẹ thật là quá đáng, còn khi dễ lời nói của con, con liền nói cho cha, nhắc nhở cha, hôm nay mới vừa là ngày thứ nhất tháng thứ tư mẹ mang thai!" Khuôn mặt Mặc Thiên Tân âm hiểm uy hiếp cô.
"Con...... Con......" Lần này đến lượt Tử Thất Thất lúng túng, cô hốt hoảng nói, "Làm sao con biết chuyện này?"
"Bởi vì cha mấy ngày nay luôn là lẩm bẩm: trước ba tháng không được, sau ba tháng không được, bốn tháng mới được? Anh xem em chạy đi đâu!" Mặc Thiên Tân bắt chước giọng điệu Mặc Tử Hàn, gật gù đắc ý nói.
"Coi như cha con nói vậy, con cũng không thể sẽ biết loại chuyện đó a!" Tử Thất Thất tiếp tục truy vấn.
"Vậy còn không đơn giản, chỉ cần hỏi qua loa, cha sẽ nói toàn bộ không giấu diếm gì cả, hơn nữa con còn cùng cha thảo luận qua này chuyện, bù lại giới thiệu cho cha vài quyển sách, phương pháp XXOO với mẹ trong giai đoạn mang thai” ( Won: bó tay với cha con nhà này…^_^)
"Cái gì? Con......." Tử Thất Thất tức giận cú đầu cậu nhóc một cái, tức giận mà nói, "Cái người này tên tiểu tử thúi, tuổi còn nhỏ đọc sách bậy bạ, còn thay người khác nghĩ kế, con...... Con......Con muốn làm mẹ tức chết phải hay không?"
"Mẹ...... Mẹ......" Giọng Mặc Thiên Tân đột nhiên run rẩy, sau đó dùng hai tay che lồng ngực của mình nói, "Mẹ...... Thật là đau...... Được...... Được...... Thật khó chịu......"
Đau?
Khó chịu?
Tử Thất Thất nhìn cậu nhóc dùng tay che ngực, trong nháy mắt kinh hoảng, lập tức đỡ thân thể cậu nói, "Trái tim của con vừa đau rồi sao? Rất đau sao? Rất khó chịu sao? Mẹ giúp con kêu thầy thuốc,con cố chịu đựng, mẹ lập tức đi ngay......"
Cô vừa nói liền lập tức chạy cửa phòng, thấy Thổ Nghiêu đứng ở đó, hốt hoảng nói, "Tiểu thiếu gia bệnh tim tái phát, anh nhanh lên một chút đi tìm bác sĩ, tôi đi tìm Mặc Tử Hàn!"
"Dạ!" Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức nhanh chóng rời đi.
Tử Thất Thất nhanh chóng chạy đi tìm kiếm Mặc Tử Hàn.
Trong phòng
Mặc Thiên Tân từ từ nâng lên thân thể, nhìn cửa phòng cười trộm. Thật ra thì cậu đang giả bộ bệnh á..., chỉ là chợt nghĩ đến chuyện mẹ sẽ sinh em bé cậu vui mừng muốn cười thât lớn, lập tức từ giường đứng lên, muốn đuổi theo nói cho mẹ biết chính mình không có việc gì, nhưng là trái tim...... Đột nhiên đau xót, lần này thật sự là đột nhiên đau nhói, hai chân dừng lại, sau đó dùng đôi tay ngăn chặn trái tim của mình.
Thế nào thật sẽ đau đây?
Kỳ quái!
Mặc dù đau cũng không kịch liệt, nhưng là...... Thật khó chịu.
Chuyện gì xảy ra?
Đây là...... Chuyện gì xảy ra?
............
......
Mặt khác
Mặc Tử Hàn đứng ở cửa sổ phòng ngủ lầu hai, cúi đầu nhìn sân cỏ, cẩn thận tìm kiếm vật mà tử Thất Thất ném xuống lúc sáng.
Theo hướng cửa sổ, nếu như không phải là vật đặc biệt nặng, sẽ phải rơi vào nơi này mới đúng, rốt cuộc ở chỗ nào? Sẽ là gì chứ? Vẫn là hắn căn bản là nhìn lầm rồi?
Đột nhiên!
Hai mắt hắn trong một phút ngắn ngủi phát hiện trong bụi cỏ có một nắm giấy cực kỳ nhỏ, hắn lập tức khom lưng nhặt cục giấy lên, sau đó nghi ngờ mở ra nhìn dòng chữ phía trên, hai mắt trong nháy mắt khiếp sợ, đột nhiên trợn to, mà lúc này......
"Ông chủ quả nhiên là ông chủ, tôi biết ngay nhất định sẽ làm cho ông phát hiện!"
Mặc Tử Hàn nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, một tay đem tờ giấy hung hăng nắm trong tay, sau đó từ từ xoay người nhìn khuôn mặt Thủy Miểu mỉm cười, lạnh lùng nói, "Cái này là cô đưa cho Thất Thất đúng không?”
"Không sai, tối hôm qua, tôi đã lén nhét vào trong tay cô ta!" Thủy Miểu rất sảng khoái thừa nhận.
"Tại sao muốn cùng cô ấy nhắc tới chuyện bảy năm trước? Cô lại muốn làm cái gì?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Muốn tôi làm cái gì, ông chủ sẽ đoán không được sao?" Gương mặtThủy Miểu thần bí.
Mặc Tử Hàn cau mày thật sâu, tức giận nhìn ả chằm chằm.
Thủy Miểu một bước đi về phía hắn, mỉm cười nhìn hắn nói, " Ông chủ, nếu ông đem mình làm là Tử Thất Thất, đọc tờ giấy này xong, ông sẽ nghĩ sao? Sẽ không không muốn nghĩ như vậy đấy...... Bảy năm trước, cô ấy mới vừa với ông xảy ra quan hệ, lại đột nhiên cửa nát nhà tan, mà thời điểm đó ông là vì lợi dụng cô ta mà muốn cô, vẫn còn ở trên người của cô lưu lại giọt máu của mình, lại đem tâm phiến đặt ở trong thân thể của cô, hi vọng để cho mọi người đều không thể đến gần cô, càng không cách nào tìm được tâm phiến. Như vậy, ông có thể hay không bởi vì sợ không cẩn thận bị người nhà của cô ấy phát hiện,phá hỏng kế hoạch, cho nên trước hết giết bọn họ, vì bảo vệ bí mật không để cho bất luận kẻ nào phát hiện đây?"
Mặc Tử Hàn nghe lời của ả..., đột nhiên tức giận nói, "Ý của cô là tôi giết cha mẹ cô ấy?"
"Tôi chỉ là dựa theo ý nghĩ của người bình thường mà suy đoán thôi!"
"Cô nghĩ là có thế hãm hại tôi?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Không...... Tôi không phải muốn hãm hại ông, tôi là muốn trước mặt Tử Thất Thất thừa nhận chuyện này là ông làm đấy!" Thủy Miểu nói ra ý đồ đã bày mưu tính kế từ lâu.
"Không thể nào, không phải là việc tôi đã làm, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận!" Hơn nữa hắn sẽ không để cho Tử Thất Thất hoài nghi hắn, hắn sẽ không để cho hạnh phúc của bọn họ ả phá hư dễ dàng như vậy.
"Chẳng lẽ ông quên rồi sao, mười năm trước ông đã đáp ứng chuyện của tôi rồi sao? Ông nói bất kể là cái gì, chỉ cần là tôi nói ra miệng yêu cầu, ông sẽ đáp ứng, nhất định sẽ làm được!" Thủy Miểu kiên định nhìn hắn, cáu kỉnh nói, "Tôi hiện tại liền muốn dùng cái ước định này, để cho ông thừa nhận chuyện này!"
"Không thể nào!" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa cự tuyệt, "Coi như là tôi đáp ứng cô, tôi cũng vậy sẽ không làm như vậy!"
"Ông nghĩ ông sẽ không tuân theo cam kết với tôi?"
"Tôi từ trước đến giờ đều chỉ làm những chuyện tự tôi nguyện ý, không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp tôi!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng mà nói.
"Haha......" Thủy Miểu đột nhiên cười khẽ, châm chọc nói, "Tôi biết ngay ông nhất định sẽ nói như vậy, tôi biết ngay ông nhất định sẽ không tuân thủ ước định năm đó, ông vẫn luôn lừa gạt ta, kể từ khi quen biết Tử Thất Thất, ông vẫn đang lừa gạt tôi...... Nói gì chỉ cần tôi muốn, ông sẽ lên giường với tôi, nói gì chỉ cần tôi nói ra miệng, ông sẽ đáp ứng tôi...... Toàn bộ đều là gạt,ha...... Ha ha ha ha......" Ả đột nhiên lớn tiếng cười hô hố.
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm dáng vẻ điên cuồng của ả, trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi áy náy. Năm đó hắn căn bản là không có nghĩ đến mình sẽ thích một nữ nhân, càng không có nghĩ tới mình sẽ yêu bất kỳ một phụ nữ nào, vốn cho là phụ nữ đối với hắn chỉ là cộng cụ phát tiết mà thôi, sau khi rời giường cũng không còn quan hệ, không hơn không kém, nhưng là...... Khi hắn yêu Tử Thất Thất, hắn liền tất cả ý tưởng quá khứ vứt bỏ, trừ Tử Thất Thất, hắn không muốn gặp mặt những phụ nữ khác, trừ Tử Thất Thất, hắn không muốn bất kỳ một người phụ nữ nào cả, cho nên...... Hắn chỉ có thể làm trái với lời hứa của mình.
"Không sao......" Thủy Miểu đột nhiên ngưng cười, hai mắt lạnh như băng nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Coi như ông toàn bộ đều là gạt tôi cũng không còn quan hệ, dù sao tôi đã có kế hoạch khác!"
"Kế hoạch khác?" Mặc Tử Hàn tiếp tục nghi ngờ.
"Không sai!" Thủy Miểu tiếp tục bước tới trước mặt hắn, sau đó hơi cười cười nói, "Gần đây ông rất lo lắng Tử Thất Thất, cho nên phái rất nhiều người đi bảo vệ cô ta, tôi đây đã sớm phát hiện, tôi cũng biết rõ ông một mực theo dõi tôi, nhưng cũng bởi vì ông đem tất cả chuyên chú lực nhập vào Tử Thất Thất, cho nên sơ sót của ông đối với người khác mà nói, vô cùng trọng yếu!"
Mặc Tử Hàn nghe ả nói.., đột nhiên giận dữ, đưa tay bắt được cổ áo ả, tức giận nói, "Cô dám nhìn trời mới xuống tay?"
"Dù sao Tử Thất Thất đang mang thai, coi như ông bây giờ thiếu một đứa con trai, tương lai cô ta cũng sẽ sanh ra vì ông, hơn nữa tôi lại không làm cái gì, chỉ là đưa một bánh pút-đing cho hắn ăn mà thôi, vật kia đối với người bình thường không có gì hại, nhưng đối với người quá nhạy cảm thì......"
"Cô dám động đến nó, tôi giết chết cô!" Mặc Tử Hàn thịnh nộ.
"Trước hết đừng nóng giận, nó sẽ không chết, chỉ cần ông nghe lời của tôi, thừa nhận cha mẹ Tử Thất Thất là do ông giết, tôi bảo đảm để cho con trai ông bình an vô sự!"
" Cô dám uy hiếp tôi!" Mặc Tử Hàn tức giận đồng thời, đột nhiên ý tưởng lóe lên, chất vấn mà nói, "Chẳng lẽ người giết cha mẹ Thất Thất là cô......"
"Không sai!" Không chờ hắn nói dứt lời, Thủy Miểu liền trả lời ngay, "Là tôi giết, khi đó ông căn bản là không có bất kỳ lý do nào để lên giường với cô ta, cho nên tôi hận cô ta, là cô ta hại ông phải ngồi tù, là cô ta để cho ông rời đi tôi, là cô ta để cho ông ở ngục giam chịu bảy năm gian khổ, cho nên tôi liền giúp ông làm cho gia đình cô ta phá sản, sau đó liền giết cha mẹ cô ta, vốn là tôi còn muốn giết cô ta, chỉ là không nghĩ tới cô ta tốt số như vậy, được Bách Hiên cứu!"
"Cô là có ý gì? Chẳng lẽ bảy năm trước cô ấy tự sát...... Cũng là cô?"
"Không sai, ông là thủ lĩnh hắc đạo, nên rất rõ ràng ma túy là thế nào, có loại ma túy sẽ cho người ta sinh ra ảo giác, sau đó đi làm một chút việc ngốc!"
"Đáng chết!" Tay Mặc Tử Hàn lần thứ ba nhéo ở cổ ả, mà lần này hắn trong nháy mắt dùng hết hơi sức, để cho cô hít thở không thông, nhưng lại không lập tức vặn gảy cổ ả, bởi vì hắn chợt nghĩ đến ả mới vừa nói, Thiên Tân chẳng lẽ thật đã xảy ra chuyện sao?
Đột nhiên!
Từ đàng xa truyền đến tiếng thét của Tử Thất Thất......
"Mặc Tử Hàn...... Mặc Tử Hàn...... Thiên Tân đã xảy ra chuyện...... Mặc Tử Hàn...... Thiên Tân bệnh tim lại tái phát...... Anh nhanh lên một chút đi với em xem thế nào...... Mặc Tử Hàn...... Mặc Tử Hàn......"
Tiếng thét của Tử Thất Thất càng ngày càng gần, Mặc Tử Hàn không biết bao nhiêu lần nghe càng ngày càng rõ ràng.
Là thật?
Cho nên chuyện Thiên Tân là thật......
"Ha ha ha......" Thủy Miểu khàn khàn chỉ phát ra một chút xíu âm thanh chê cười, sau đó hai mắt nhìn bóng dáng Tử Thất Thất càng ngày càng gần, ả đột nhiên đưa ra tay phải của mình, từ trong túi tiền lấy ra một cây súng lục màu đen, chỉ vào mình đầu.
"Cô làm gì vậy?" Mặc Tử Hàn khiếp sợ buông tay ra.
Lúc này, Tử Thất Thất cũng đã chạy tới trước mặt bọn họ, cô nhìn thấy Thủy Miểu súng trong tay, khiếp sợ trừng lớn hai mắt, nói, "Thủy Miểu, rốt cuộc cô muốn làm gì? Mau đưa súng để xuống!"
Thủy Miểu thở mạnh, để cho mình hô hấp thông suốt, sau đó mỉm cười nhìn cô nói, "Tử Thất Thất, cô đoạt đi tất cả của tôi, cô cho là tôi còn có thể tiếp tục sống vui vẻ được sao?"
"Thủy Miểu......"
"Nếu như không có sự xuất hiện của cô, nếu như côi không tồn tại ở cái thế giới này, tôi sẽ không thống khổ như vậy rồi, Mặc Tử Hàn cũng sẽ không yêu cô, càng sẽ không rời bỏ tôi, đây tất cả đều là lỗi của cô, làm cho tôi mất đi tất cả, là cô để cho tôi mỗi ngày buổi tối đau lòng từ trong mộng tỉnh lại, là cô để cho tôi không có động lực để sống...... Đều là phụ nữ, thế nhưng tại sao lại đối với tôi tốt như vậy, đối với tôi như vậy săn sóc, cô cố ý có đúng hay không? Cố ý ở trước mặt của tôi khoe khoang chính cô là một nữ nhân ưu tú, một nữ nhân dịu dàng, sau đó để cho tôi biết mình là một người bẩn thỉu, buồn cười, không bao giờ được như cô......"
"Không, tôi không có......"
"Cô có!" Thủy Miểu rống to xác định, "Cô chính là có, mặc dù gương mặt thiện lương, nhưng là trong long cô nhất định là có ý đó. Mà thôi, tất cả đều không sao, Tử Thất Thất cô nghe thật rõ cho tôi, hôm nay tôi là bởi vì cô mà chết, mặc dù cô không tự tay giết tôi, nhưng cô là người bức tử tôi, tôi muốn để cho cô mỗi lần hưởng thụ hạnh phúc phải nhớ tới tôi, tôi muốn để cho cô thống khổ cả đời, hơn nữa để cho tôi vào trước khi chết sẽ nói cho cô biết một tin tức tốt, kẻ thù giết cha mẹ cô...... Đang ở trước mắt cô!"
Cái gì?
Ở trước mắt của cô?
Tử Thất Thất khiếp sợ, mắt trợn to, đồng thời chỉ nghe"Đùng ——" một tiếng súng vang lên, đầu Thủy Miểu bị viên đạn xỏ xuyên qua, giống như hình ảnh Tuyết Minh trước kia, huyệt Thái Dương trong nháy mắt bạo phá, máu trong nháy mắt vẩy ra ngoài, mà hai mắt ả dữ tợn trợn to, cả người cũng không có lực té ở trên cỏ.
Ả thật ra thì rất rõ ràng, mình cùng Bách Hiên phải không giống nhau, mà Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn cũng là không đồng dạng như vậy.
Tử Thất Thất có thể vì Bách Hiên thương tâm rơi lệ, sẽ vì hắn mà khắc in thật sâu trong lòng, vĩnh vĩnh viễn viễn tưởng niệm hắn, nhưng Mặc Tử Hàn cùng ả không giống nhau, coi như ả vì hắn mà chết, hắn cũng sẽ không vì ả khóc thút thít, hơn nữa sẽ rất nhanh quên mất ả, đắm chìm trong hạnh phúc riêng mình, ả không nên như vậy...... Ả không cần ở trong ký ức của hắn chỉ đảm nhiệm một khách qua đường, ả muốn cho hắn thật sâu nhớ ả, vĩnh vĩnh viễn viễn nhớ ả, cho nên ả lựa chọn dùng loại phương thức này kết thúc đời mình, ả lựa chọn dùng cách để hắn hận ả, vĩnh vĩnh viễn viễn nhớ ả, đem lấy ả khắc sâu trong tim của hắn......
Ông chủ...... Tôi thích ông nhất......
Ngàn vạn lần không được quên toii.....
Hận tôi đi......
Dùng sức hận tôi đi......
Sau đó......
Đem tôi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng của ông......
Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của Thủy Miểu tôi!
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn thi thể Thủy Miểu, hai chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên bãi cỏ.
" Thất Thất!" Mặc Tử Hàn lập tức chạy tới bên cạnh cô, cũng quỳ một chân trên đất muốn đỡ cô dậy.
Nhưng trong đầu Tử Thất Thất đột nhiên vang lên câu nói cuối cùng của Thủy Miểu, hai mắt không tự chủ chuyển dời đến mặt Mặc Tử Hàn, sau đó si ngốc mà nói, "Kẻ thù giết cha mẹ em...... Đang ở trước mắt của em...... Cô ấy nói...... Là anh sao? Là anh...... Giết chết cha mẹ của em sao?"